Đấng Mêsia giả dạng
Vị Guru đang thiền định trong một hang núi Hymalayas.
Mở mắt ra, ông trông thấy trước mặt mình là một người khách không mời. Đó là tu viện trưởng của một tu viện nổi tiếng.
“Ông cần gì vậy?” Guru hỏi.
Vị tu viện trưởng bắt đầu kể lể. Số là trước đây tu viện của ông rất nổi tiếng ở khắp Tây Phương. Tất cả cơ sở tu viện đều đầy ắp những ứng viên trẻ đến xin dự tu. Thánh đường của tu viện luôn luôn rộn rã tiếng đàn hát thánh ca của các tu sĩ. Nhưng rồi, tu viện gặp phải một giai đoạn khó khăn. Người ta không còn ùn ùn tuốn đến xin bồi dưỡng đời sống thiêng liêng của họ nữa. Các ứng viên trẻ dần dần biến sạch. Thánh đường vắng lặng, trống trơn. Chỉ còn một nhúm thầy dòng sót lại, tiếp tục các bổn phận của họ trong uể oải, nặng nề.
Kể lể sự tình xong, tu viện trưởng hỏi:
“Có phải đấy bởi vì một tội nào đó của chúng tôi đã làm cho tu viện bị suy thoái thê thảm đến mức này?”
“Đúng vậy” - Guru trả lời - “Đấy bởi vì tội thờ ơ của các ông.”
“Thờ ơ về điều gì, thưa ngài?”
“Một người trong các ông là Đấng Mêsia giả dạng. Và các ông chẳng hề hay biết điều đó.”
Nói xong, Guru nhắm mắt lại, tiếp tục thiền định.
Suốt cả con đường trở về tu viện, trống ngực vị tu viện trưởng cứ đánh thình thình mỗi khi ông nghĩ rằng Đấng Mêsia – chính Đấng Mêsia – đã xuống thế trở lại và đang ở ngay trong tu viện của mình.
Vậy sao lâu nay mình không nhận ra nhỉ?
Và đó là ai vậy cà? Thầy Cook? Thầy Sacristan? Thầy Treasurer? Thầy Prior?
Ồ không, không thể là anh ta; anh ta có quá nhiều khuyết điểm. Mà này, Guru nói rằng Đấng Mêsia giả dạng. Có thể những khuyết điểm kia cũng là một cách giả dạng lắm chứ? Xem nào, mọi người trong tu viện đều có khuyết điểm. Và một người trong đó là Đấng Mêsia!
Về đến nhà, tu viện trưởng triệu tập tất cả các thầy lại và nói cho họ biết sự khám phá của mình. Tất cả các thầy đưa mắt nhìn nhau, ngờ ngợ.
Mesia à? Ở ngay đây? Thật không thể nào tin được!
Nhưng đó là một Đấng Mêsia giả dạng. Vậy rất có thể là chuyện thực lắm chứ.
Nhưng đó là ai? Thầy này? Thầy kia? Hay thầy nọ? ...
Có một điều chắc chắn . Nếu Đấng Mêsia giả dạng thì khó mà nhận ra Ngài.
Thế là tất cả các thầy trong tu viện bắt đầu cư xử với nhau một cách đầy quan tâm và kính trọng . Mỗi người trong họ đều tự nhủ:
“Biết đâu đó, có thể Mêsia là người này ...”
Kết quả là bầu khí trong tu viện trở nên ngày càng sinh động và vui tươi hơn. Các ứng viên trẻ lại ùn ùn tuốn đến xin gia nhập dòng. Thánh đường lại rộn rã các khúc ca. Tu viện lại đầy ắp tình yêu.
Có đôi mắt nhưng trái tim bị mù thì ích gì?
Anthony De Mello
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.