Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Vạt nắng chiều vừa lui khỏi khoảng sân sau nhà, vẫn còn vướng lại nơi làn tre ranh. Gió hùa từng luồng, lượn trên ngọn cỏ, tạo thành những gợn sóng đẹp nơi khoảng đồng trồng cỏ Va-rít-mi 6 (VA06). Vẫn cảnh chiều bình lặng đẹp tuyệt như mọi hôm. Con mực nằm bên dưới sát chân lão Nông ngồi hóng gió chiều nơi chiếc bàn gỗ, tinh ranh xuất chiêu nịnh thần, liếm bàn chân trần, mũi hơi nhếch có nhẽ bởi vị phèn chua nhưng đuôi vẫn nguẩy nhịp điệu ngọt ngào. Đấy là xuất đúng chiêu, con mực từ lâu nghiệm ra thế lực của lão Nông với nơi phủ huyện, không nhờ thân thế ấy thì mạng nó đã vào nồi hầm từ mấy kiếp dương, chua tí nhưng mạng vẫn lưu hầu hưởng phúc gian trần. Niềm tự hào chợt dâng khi con mực ngẩm nghĩ nó là con đực duy nhất có trí tuệ! Suỵt, đọc thật khẽ.

Lão Nông cũng tự hào, hít hơi thật dài, ưỡn người phơi bộ ngực rắn chắc của chàng Vọi ngày nào. Ngần ấy tuổi nhưng phong độ còn như lão là chuyện hiếm, không phết đâu nhé, mấy bà xồn xồn miệt xóm dưới chỉ cần nhìn nụ cười mỉm của lão là điếng hồn. Điều lạ, chính lão Nông tự thú chỉ xài độc nhất một quyển nhật ký, cơm phở không ngó, cá thịt không màng, thực đơn chính vẫn là món nước mắm, thế ấy mà vẫn tráng kiện, có nhẽ nhờ hương đồng gió nội, kết luận duy nhất còn lại.

Thế tại sao mấy lão đồng môn lại rút về thành thị, có mấy lão còn dại dột vượt biển mênh mông tìm đất sống. Lão Nông thoáng nghe chuyện vài lão nơi trời Tây, áp lực gì chẳng biết nhưng giờ tóc bạc hơn cả Lão Ngoan Đồng, thị lực chả biết còn tinh, đã bắt đầu lẫn lộn về màu sắc. Tệ hại không kém, lão khác lúc trẻ bị dụ suỵt tiếng Tây nên hỏng răng phía trước, giờ bị cưỡng bức hót tiếng Ăng-Lê nên cả hàm chẳng còn chiếc răng nào sau mấy mươi năm, thế có lão nào còn mê đi Tây không đấy.

Mấy lão nơi thành thị rên rĩ không kém, đã biết lô-cốt chắn đường nhưng vẫn đảo vòng phố, lão bị bệnh nhà giàu đau nhức kinh niên, lão tẩm quá liều rượu bổ lại than nghẹt, lão mới bước lên chốn cao tầng đã trẹo cả tấm lưng, lão đá lung tung tự thú là bút khùng sắp phát hành tập truyện "những thằng còn ở lại"…Nông ta ngoài thành hưởng gió mát, té võng đôi ba lần chẳng thấm gì. Ai chẳng biết, nhưng Nông ta tự nghĩ mình chọn đúng con đường, con đường quay về nguồn cội.

Giọng rè rè chẳng còn là tiếng gáy của lão Kê vẳng ngoài đầu ngõ. Tiếng ì ầm từ chiếc mô-tô của lão Ba Số tận sở cao su xa ba dặm đã chạy đến tai thật thính của lão Nông. Chồm người quơ áo sơ-mi vắt trên ghế, lão Nông vội ra ngõ tiếp bạn đồng hành.

Chuyện kể 3 lão nhìn sao hướng phương Đông.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.