Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Văn chương với tôi là đàng thương khó, không dễ nuốt. Văn có hồn, theo Ông Giáo Già, phải minh họa được "dòng lệ ẩn sau nụ cười", tôi chả hiểu ngụ ý câu nói ấy là bao, chỉ sột soạt gãi đầu thay cho lời "khó bà cố"! Thường các tay viết lách nam giới chỉ trội trong lãnh vực văn lồng tính chất dâm dật, đọc rất sốc, gây nhiều nguy hại cho đôi mắt. Văn viết bởi nam giới thường ngắn gọn, khô cằn, không mượt mà bóng bẩy, lãng mạn tình tự như văn viết bởi nữ giới. Tôi té lăn khi nghe lời đồn thổi rằng chỉ với "sợi dây thun", ngần ấy mà đã được kéo giãn đến vài trăm trang giấy...siêu đến mức ấy thì tôi té lăn cù.

Lần được giao triển khai đề tài "vòng quay...trái đất...vòng quay", bản tính thật thà, hả hê khi chộp được đề tài trúng tủ, tôi cóp nguyên văn từ bài học địa lý về quả địa cầu trong lớp Lão Bút Cong, chắc trăm phần sự việc chỉ có thế, tuy hơi ngắn gọn, nhưng từ dùng rất chuẩn, văn chương văn phạm đều có tất, bài viết thế kia thì chắc cú. Ông Giáo Già trả lại bài tập sau khi chấm, tôi không thấy điểm chấm nào trong ấy, chỉ thấy lời bình Ngô Tôn Cương ngắn gọn: "Thiếu phần đối thoại với bù lon". Chưa có buổi chiều nào tôi lại gãi đầu nhiều đến thế, văn chương là chuyên ngành của nữ giới, tôi chỉ đưa đến kết luận tạm cho vấn đề là thế. Nhìn mặt vênh váo của Con Cún với số điểm 8 tô đậm nét cho bài tập, thấy mà ghét!

Vòng quay thật đấy. Chỉ với những buổi chiều như thế nầy, khi tấm ảnh độc biết nói với đề tựa "hoàng hôn" nhảy ra từ quyển an-bum cũ, tôi nhận ra chân lý của lời bình năm nào. "Hoàng hôn" hay "bình minh" tuy khác thời điểm và màu sắc, nhưng chỉ là một cảnh vật. Trái đất quay tròn mà, quay đủ chu kỳ sẽ trở về khởi điểm. Cứ tin là thế.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.