Thứ Bảy, 3 tháng 4, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Tấm ảnh với đề tựa "bình minh" đã mang về cho Bác Phó Nhòm Trần Ánh giải ống kính vàng, ngang tầm mức với giải Pu-lít-dơ trong văn chương. Nền cho tấm ảnh là bải biển buổi ban mai, vài ghe chài vẫn còn nằm bến, chỉ có thế. Nghệ thuật dùng màu xanh nước biển, hòa cùng ánh trong vắt bầu trời lúc ban mai, điểm thêm vài cụm mây trắng, pha chế thành màu xanh tuyệt vời, tỏa tràn niềm hy vọng cho một ngày mới, xác nhận cảnh đẹp thiên nhiên vẫn còn hiện hữu. Chuyên gia về thuật chớp ảnh giảng giải rằng bí quyết chọn góc cạnh, để rồi bấm nút đúng thời điểm, gom trọn những điều muốn bày tỏ vào bức hình, "ảnh biết nói" như thế đấy, nếu chỉ dùng từ "có chỗ đứng" để bày tỏ lòng thán phục, e còn quá hạn hẹp từ ngữ trong lãnh vực văn chương. Đành chịu vậy, việc chính là Bác Phó Trần Ánh đi hẳn vào chuyên ngành từ dạo ấy.

Mươi năm sau...chuyên ngành mang về nhiều lợi nhuận, cảnh tất bật chạy rong lo gạo cơm chỉ còn trong dĩ vãng. Trong lần đánh chiếc ô-tô bóng nhoáng ngang vùng biển năm xưa, cảnh cũ khơi dậy mảng ký ức năm nào, Bác Phó dồn trọn tâm tư, ngừng thở, tay bấm nhẹ vào nút, ghi lại toàn cảnh như thưở ban đầu. Lần nầy, cảnh vật vẫn nguyên, chỉ màu sắc trên tấm ảnh khác đi, với đề tựa "hoàng hôn", màu chiều tà trông bắt mắt, ửng đỏ từ ánh mặt trời hòa xuống mặt biển êm, pha chế thành màu kỳ diệu. Triết lý gom gọn, không gì hơn an bình, nếu "nâng" thêm mức nữa, tìm được lắng đọng như hồn bức ảnh muốn diễn tả, tất tìm được nguồn cội sự vật. Tấm ảnh không đoạt giải vì chẳng bao giờ được gửi đi dự thí, nhưng theo Bác Phó, đấy là tấm ảnh ưng ý nhất, thu trọn tinh hoa của một ngành nghề.

Bác Phó Trần Ánh là người có tài năng.

Tài năng phần do thiên phú. Thoáng qua âm nhạc, chỉ vỏn vẹn ngũ cung dân tộc hay cung bậc trong âm nhạc phương Tây, bằng chừng ấy mà sáng tạo nên âm điệu du dương, khúc trầm bổng ru hồn không là chuyện đơn giản, cao siêu hơn, bấm phím để tạo nên âm điệu dìu dặt, cường độ rung điệu nhạc có thể làm co giật các bắp thịt, người đạt trình độ ấy nhất định tôi phục lăn, gọi tài năng là thế đấy.

Ngưng nơi mức nầy tất mang rắc rối. Thi ca luôn hòa điệu cùng âm nhạc. Vút lên tiếng rít thật dài, hòa lẫn vào âm điệu tung tăng tiếng nước chạy lòng vòng từ chiếc điếu cày tre, trong tích tắc, qua làn khói mù mịt trên trần nhà, hiện rõ những vần thơ tuyệt cú, ẩn đầy triết lý nhân sinh, đạt trình độ ấy tôi cũng cho là tài năng, có phải thế?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.