Thứ Hai, 8 tháng 9, 2008

Bài viết của người tị nạn

Thưa các bạn,

 

Mở trang từ điển…mở một dòng đời…hai chữ tị nạn chỉ vỏn vẹn SỐNG MỘT MÌNH, CHẾT MỘT MÌNH, chỉ đơn giản thế.

 

Ngày tháng xưa, thiên hạ bảo rằng "ra đi để tìm đến Thiên Đường". 30 năm sau, tôi lại nghĩ rằng, sự thật không như thế! Tôi tự định nghĩa rằng, tị nạn là tìm đến gỏ cửa Thiên Đàng, nhưng Thánh Phê-rô sau khi tra sổ, đã nhỏ nhẹ bảo rằng "đâu dễ dàng thế, số con còn dài, về tiếp tục trả nợ đời, đến ngày Ta sẽ gọi."

 

Về thì về! Thằng tị nạn quay về chốn đời hiu quạnh. Ngày tháng ngày lội bộ dưới trời sáng lạnh căm . Băng ghế xe điện mùa Đông sao lạnh thế! Lạnh ngoài trời hay lạnh trong lòng! Lẩm nhẩm ca bài CÔ ĐƠN Nguyễn Ánh 9. Lạnh MỘT MÌNH.

 

Không làm đói nghe em. Bắt đầu cuộc đời cày rồi đó! Chủ bảo gì phải dạ, Chủ khiến gì phải đáp XIN VÂNG. Chủ khen rằng Người tụi bây làm giỏi quá. Thằng tị nạn quay mặt lầm bầm Tao biết rồi! Không giỏi sao được! Tao quẩy đuôi giỏi! Phận tao là chó!

 

American Dream! Australian Dream! Tư bản dụ đó nghe! Làm đầy tớ cho tụi bây thì có!

Khoái cái nhà 2 tầng của thằng tư bản quá! Khoái TV LCD, khoái xế hộp bóng lộn quá! Đô-la bọn tư bản làm cộm bóp chúng tao quá! Mẹ! (xin lỗi, không chửi thề không được)

Chúng bây dụ bọn tao vào cỏi chết. Ngồi bàn máy may miệt mài 24/24, mì gói làm bạn, chúng tao vì ham tiền nên ngã chết tại bàn may! Chúng tao vì tham tiền nên hàn phổi chết quị ngoài đồng lạnh giá! Chết vậy có giá trị sao! Chết thật nhục! Chết MỘT MÌNH!

 

Con vợ có Họ với Eva thỏ thẻ bảo YOU'RE MY ROCK. Chàng Từ Hải trăm cửa cũng chết. Nhà mua rồi đó mầy. Ráng cày trả nợ nhe. Không khéo ngân hàng nó kéo nhà chết cả đám! Từ Hải sao chịu nhục! Vai nặng gánh, lưng cong oằn. Nệ chi thứ lẻ tẻ, kiếp nầy kể bỏ!

 

Đám con bảo chúng thương cha nặng gánh. Cha biết rồi. Phận cha làm tớ thì đành, để con làm tôi, cha chết không nhắm mắt! Lỗi nơi phía trên bảo, phía dưới không nghe, chịu thôi! Cày mệt nghỉ. Các con đừng lo! It's all my fault!

 

CÔ ĐƠN, THẦM LẶNG, NHẲN NHỤC. Người tị nạn sau bao năm là thế đấy. Ông GS ít nói trở thành nhà hùng biện giữa đám người tha phương. Nói dai nói dài như Anh Năm được phong chức Quân Vương là cái chắc.

 

Anh nhạc sĩ đeo kính trông chẳng thông minh gì (đâu có học ở trường thân thương đâu mà bảo!) thế mà lại phun ra Riêng Một Góc Trời. Anh kia nhìn đâu có hơn tớ, thế mà lại nói Ở nơi đây…Mùa Thu…rất ngỡ ngàng. Lạ gì! Không là tị nạn, chúng mầy làm gì nói được thế!

 

Ngày xửa ngày xưa…anh chăn dê tên Bôn hí ha hí hửng, tay cầm bụm cỏ, tay dắt con dê bảo rằng dẩn nó về chuồng. Con dê không rành tiếng Việt có bảo rằng I AM HONOURED TO BE A MEMBER OF EXLURO 68. Those words still remain.

Tình cảm cho ExLuro 68. Xin hãy thật trân trọng.

 

PHT

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.