Chả biết sao, ông giáo già nghiêm cấm dùng từ "ảm đạm" khi diễn tả mùa Thu, chỉ quẳng cho đáp số bài toán xa cách đấy trăm cây số: "lúc tóc nhuốm bạc, mầy sẽ hiểu". Vâng, thế thì chả còn bao lời viết về khoảng thời gian làm tốn hao giấy mực văn thi nhân, Thu nơi hướng Nam buồn chán tựa bài "du lịch USA" đăng đâu đấy, ủ thật rủ.
Ngày Thu đúng là ngắn, nắng vài sợi không đủ khỏa lấp bầu trời xám, mưa dầm cả ngày. Chả nhẽ, Thu chỉ biểu tượng cho sự trơ trọi, hay vì nơi đây vắng tiếng xào xạc của lá, ngập đến tận gối nơi rừng cao su miền Đông Nam Bộ, hoặc giả, không có đôi tình nhân già, tay trong tay dạo công viên, thầm thì hót cho nhau bài "main dans la main" nghe ngọt lịm. Không cần nhiều, chỉ cần nâng hồn lên một mức, tôi đã thấy đời dâng vui, vài sợi nắng bắt đầu hé.
Không thể xác định chính xác thời gian như PGS, nhưng tôi có đọc lời thư viết bằng mực đỏ của anh Bách, bảo rằng "…không còn thời gian thư giãn…", tôi gần như hiểu toàn phần những lời nầy. Tưởng tượng xa hơn, tôi đoán anh giờ nầy chắc đã bập bẹ thông hiểu ngôn ngữ nơi thủy cung, quên hẳn giấc mộng vương vấn trong đầu ngày nào, có thật họ chỉ phục vụ trà Ô Long cho khách nhân nơi quán nọ, trà gì cũng là trà, có chi phải tìm hiểu. Rồi ngày nọ, tôi mang đầy cảm xúc khi đọc bài thơ chữ Anh dịch tiếng Việt, em thiếu nhi diễn tả ông bố nơi xứ đây thật trọn vẹn, hay lắm. Là thế cuộc đời, từ chân rửa bát, kéo qua anh giữ trẻ đến ông thợ hì hục sửa lại mái tôn rỉ, tầng cây số nào cũng có mặt ông bố. Thế, có lúc nào trong đầu, sự lựa chọn bắt đầu nhen nhúm…
…Chuyện kể, con cháu Rồng tức họ nhà Mưa, quá ấn tượng với "Giọt Mưa Trên Lá", sáng tác của nhạc sỹ Phạm Duy, anh già tóc bạc đến anh trẻ măng non giành nhau nhỏ giọt chỉ cho lá. Bùi gia, lúc ấy còn là chú tiểu hiền như bụt, chưa mang dáng ta ru, độ phép về thăm nhà nơi thành đồng bắt đầu thêm từ đất thép vì hạn ít nước, thương cảm sự tình, Bùi gia quay về trường, đêm ấy lén ra mộ Cha Vibaux, phóng chiếc hỏa tiễn mới phát minh có kèm bài thơ "Sống…gì đấy" từ anh bạn nọ lên tổng hành dinh Rồng. Quả hiệu nghiệm, con cháu nhà Mưa chợt nhận ra rằng nhỏ nơi nào cũng thế, nơi xứ Châu Phi hay trời Mỹ cũng thế thôi, tinh túy chỉ kết được khi biết rằng nước là nguồn sống cuộc đời.
Không còn quá ấn tượng duy nhất với Giọt Mưa Trên Lá, tôi thích tất cả những lời viết về Thu. Hơi lạnh nên chim hướng Nam chưa hót, không sao, con chim đen hót cũng không tệ…trông nó to và khỏe…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.