Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

LỜI CHÚA LỄ SINH NHẬT THÁNH GIOAN TẨY GIẢ (Lc 1, 57-66.80)



TỰ HÀO TRONG CHÚA

Trong thời đại bùng nổ thông tin hiện nay, các bậc phụ huynh thường tìm đủ mọi cách cho con cái mình có được điều kiện tốt nhất để thành công. Con cái luôn là niềm tự hào của cha mẹ và đôi khi, những ước mơ mà cha mẹ không thực hiện được đều đặt cả lên vai con cái. Chả thế mà những quảng cáo trên ti-vi đều đánh vào tâm lý này, nào là: sữa có hàm lượng DHA cao làm tăng trí thông minh, sữa Grow Plus tăng chiều cao, trường điểm này, trường chuẩn kia, trường quốc tế nọ… Lớn hơn một chút, lại phải đối mặt với lớp đàn nhạc, lớp Anh ngữ, lớp học thêm, lớp luyện thi… Để đạt được kỳ vọng nơi con cái, chúng ta luôn phải chạy, chạy, và chạy… Chạy vào trường điểm, chạy vào trường chuyên, chạy vào công ty này, chạy vô cơ quan kia… Mỗi lần đạt được một nguyện vọng, đó là dịp để chúng ta tự hào mà thiên hạ hay gọi nôm na là “khoe con”:
  • Con tôi đạt giải nhất cuộc thi Âm nhạc toàn huyện.
  • Con tôi được chọn đi thi học sinh giỏi Toán toàn tỉnh.
  • Con tôi đậu thủ khoa một đại học danh tiếng.
  • Con tôi được chọn thi đấu giải Karate toàn quốc.
 Ẩn chứa đàng sau tất nhiên là niềm kiêu hãnh ngấm ngầm: “Cha mẹ thế nào thì con mới thế ấy chứ!” Hôm nay, đọc bài Tin Mừng về sinh nhật Thánh Gioan Tiền hô, tôi không tìm thấy một niềm tự hào nào của ông bà Dacaria. Gioan đã được Chúa Giêsu tôn vinh là ngôn sứ vĩ đại nhất trong các ngôn sứ, là người cao trọng nhất trong các người do người nữ sinh ra. Không phải sao? Tôi vẫn thường thấy trong các cuộc rước: Đi ngay trước mặt Đức Cha phải là Cha quản xứ, Cha quản hạt, Cha bề trên địa phận hoặc Cha bề trên Dòng… nói chung, phải là người kém hơn Đức Cha một chút và lớn hơn các vị còn lại. Gioan lại là ngôn sứ đi trước mặt Chúa để giới thiệu Người: “Người đến sau tôi, nhưng cao trọng hơn tôi và tôi không xứng đáng cởi quai dép cho Người” (Mc 1: 7)

Ông bà Dacaria trong đoạn Tin Mừng hôm nay khiến tôi nhớ đến anh chị B. trong một chuyến đi khảo sát gia đình nghèo trong giáo xứ cách đây mấy năm. Anh chị B. tiếp chúng tôi trong căn nhà tôn vách ván chưa đến 20 mét vuông, bộ bàn ghế ọp ẹp được đặt ngay ngắn trước bàn thờ đơn sơ, ngoài ra không có trang trí gì. Tôi buột miệng hỏi:
  • Mấy đứa con của anh chị đều học giỏi, năm nào cũng có phần thưởng của Giáo xứ, sao không thấy anh chị treo giấy khen lên cho oai?
  • Dạ, đâu có tiền mua khung, anh! - Anh B. cười trừ.
  • Ơn Chúa thôi chứ tụi em đâu có điều kiện lo cho con mà khoe khoang chi, anh! – Chị B. tiếp lời.
 Chợt nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ ép plastic dán trên bàn, tôi ghé lại gần để nhìn:
  • Chà, cháu T. vào nhà tập rồi đây hả? Vậy mà dấu hén. Chuẩn bị lên ông bà cố rồi!
  • Dạ, cháu đi được tới đâu thì hay tới đó chớ biết Chúa có chọn không?! – Chị cười bẽn lẽn.
 Anh B. rụt rè phân bua thêm:
  • Bị vì, nhà em khó khăn quá! Không có tiền cho cháu đi cao đẳng hay đại học. Lại nữa, cháu muốn đi tu thì chìu ý cháu chớ có dám mơ ông cố, bà cố gì đâu anh!
Thì ra là vậy, tôi vẫn thường nghe người ta khoe đủ thứ về con của mình nhưng chưa nghe ai khoe chuyện con đi tu! Cha mẹ nào mà không tự hào về con, nhưng có lẽ niềm tự hào của anh chị B. chỉ thầm lặng đóng khung trong câu của Thánh Phaolô: “Ai tự hào, hãy tự hào trong Chúa” (I Cr. 1, 31).  Làm sao anh chị B. dám tự hào trước mặt mọi người khi họ đang theo đuổi những tiêu chí khác, những mục đích khác? Ông bà Dacaria ắt hẳn cũng đã thầm lặng tự hào về đứa con được Chúa ban cho trong lúc tuổi già kèm theo một trọng trách: “Em sẽ đưa nhiều con cái Ít-ra-en về với Đức Chúa là Thiên Chúa của họ. Được đầy thần khí và quyền năng của ngôn sứ Ê-li-a, em sẽ đi trước mặt Chúa, để làm cho lòng cha ông quay về với con cháu, để làm cho tâm tư kẻ ngỗ nghịch lại hướng về nẻo chính đường ngay, và chuẩn bị một dân sẵn sàng đón Chúa.” (Mc. 1, 16 -17). Ngay cả cái tên cũng được chính Chúa ban cho, Gioan là ngôn sứ duy nhất mà Chúa đặt tên! Tôi cũng thường hay thắc mắc: Tại sao phải là Gioan mà không là Matthia hay Philipphê? Samuel, ngôn sứ vĩ đại đã xức dầu tấn phong cho 2 vị Vua đầu tiên của Israel, cũng được Chúa ban ơn thụ thai cho mẹ ông nhưng Người đâu có đặt tên cho ông? Thì ra, ngay cả cái tên cũng ẩn chứa nhiều kỳ vọng và tham vọng của cha mẹ, ông bà và có khi cả dòng tộc. Việc đặt tên cho con cũng khiến các bậc cha mẹ hôm nay suy nghĩ nhiều, nào là: Lê Bá Kỳ Vương, Nguyễn Trương Thành Đạt, Trần Ngọc Hoa Khôi, Mai Dương Thủ Lĩnh… Hoặc chí ít cũng là đặt theo tên của diễn viên này, ca sĩ nọ, người mẫu kia… Người Do thái ngày xưa chỉ lấy tên của các người trong dòng tộc để đặt tên cho đứa bé nhằm nhắc nhở nó không quên nguồn cội và đạt được những điều tốt lành của người mà nó được đặt tên theo. Mục đích đó cũng tốt nhưng dù sao vẫn thuộc về thế gian nên Thiên Chúa muốn Gioan phải trọn vẹn là của Chúa. Mọi kỳ vọng nơi trần thế của tôi hóa nên vô nghĩa trước ý định nhiệm mầu của Thiên Chúa. “Tôi đã vất vả mất công vô cớ, tôi đã phí sức vô ích” trong khi “công lý của tôi ở nơi Chúa, và phần thưởng của tôi ở nơi Thiên Chúa” (Is. 49, 3).
  • Vẫn có đó những lão nông tri điền chưa học hết bậc tiểu học mà sáng chế ra được các thứ máy móc bậc cao phục vụ cho nông nghiệp.
  • Vẫn có đó những thủ khoa các cuộc thi cấp quốc gia và quốc tế bước ra từ mái tranh nghèo.
  • Vẫn có đó những bác học bị khuyết tật bẩm sinh hoặc từng bị nhận xét kém ở bậc phổ thông.
  • Vẫn có đó những doanh nhân thành đạt rực rỡ mặc dù chưa qua khóa học nào về kinh tế.
  • Vẫn có đó vị Thánh quan thầy của các Cha sở từng bị so sánh với con lừa vì học lực kém.
 Thì ra, mỗi người trong chúng ta khi sinh ra đời đều đã mang sẵn trong mình một sứ mạng. Chúa đã trao sứ mạng đó cho chúng ta ngay từ trong lòng mẹ. Vì, “Chúa tuy thật cao cả, nhưng vẫn nhìn đến kẻ thấp hèn; đứa ngạo mạn ngông nghênh, từ xa Ngài đã biết. Cho dù con gặp bước ngặt nghèo, Chúa vẫn bảo toàn mạng sống con” (Tv. 138, 6-7). Dù nghèo hay giàu, dù sang hay hèn, dù trí thức hay lao công, khi ta sống đúng phận sự của mình là ta đang thực hiện sứ mạng Chúa trao phó.

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con biết nhận ra tiếng Chúa gọi chúng con từ ngàn đời, nhờ đó, chúng con bỏ đi những tham vọng trần thế. Xin cho chúng con biết luôn tự hào với sứ mạng Chúa giao để đem Tin Mừng và Bình An của Chúa đến với mọi người chung quanh chúng con. Amen.

Pio X Lê Hồng Bảo

(thanhlinh.net)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.