Tất nhiên, trên mặt bình diện, quyển tiểu thuyết "Tiếng chim hót trong bụi mận gai" của nhà văn nữ Colleen McCullough dựa vào sự sáng tạo của trí óc, không phải chuyện thực. Thế nhưng, thằng Út vẫn thích nghe hơn là câu chuyện ngồi gác, lẳng nghe tiếng cu hót của bố nó. Những khoảnh khắc như lúc nầy, ngồi thật êm, vễnh tai nghe lão Hủ Tíu diễn giải từng phần chuyện, thằng Út cảm thấy như chất xám trong bộ nhớ hoạt động cực mạnh, cốt lõi câu chuyện hằn sâu như dấu ấn, nó nghiền ngẩm và tự hỏi tại sao lại là thế…túm về chuyện một loài chim nơi hướng Nam, lúc trưởng thành, khi lông đã mọc đủ, bắt đầu cuộc du hành vô định hướng, tìm rất say và tìm rất mỏi, đến một ngày định mắt được bụi đầy gai nhọn, tọa độ chấm mũi gai nhọn nhất, lao thẳng vào đến thấu thịt xương, lúc oằn oại vết thương đau cũng là lúc nó hót lên lời hoành tráng nhất, không loài chim nào sánh bằng. Quá nhức nhối!
Lão Hủ Tíu với cặp chân khểnh, vừa đẩy xe vừa gỏ, trông vóc dáng dân lao động dưới cặp mắt thằng Út, Thế mà nhà bác sỹ nào đấy lại chẩn cho lão bệnh nhà giàu, nếu phán rằng bệnh nầy vào bác luật sư thì nó nhất trí không ngần ngừ, đằng nầy…hừ…để nó về tra lại sách. Thằng Út thắc mắc việc sao lão không tìm công việc có ghế ngồi nơi doanh nghiệp bác Lớp Trưởng như TBG, lão Hủ Tíu chỉ ngắn ngủn bảo rằng tiêu chuẩn tuyển nhân viên quá cao, vả lão cũng không may mắn lận được mảnh bằng cấp nào ráo. Tự thắc mắc nhưng cũng tự rặn được câu trả lời…bác ấy lòng nhân từ số một…nhưng cũng phun ra câu tiếng nước ngoài rất oằn oại: "friend is friend, business is business", hiểu được chết liền, moi non plus!
PS. Mai tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.