Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Bám móc thời gian quay tìm về quá khứ, bám móc thời gian cố gợi lại thoáng hương xưa. Tinh thể trắng ngần bám vào cột móc đầu tiên, thời điểm năm nhăm năm xa xưa ấy. Tinh thể màu xanh tung tăng nhảy lượn, trụ vào móc lúc trời còn điểm sương, khoảng thời gian đẹp nhất cho một ngày. Màu đỏ sôi động rực lên tháng ngày xuôi ngược tìm móc chốt, liền theo sau ánh đen vần vũ, xoáy trủng sâu vùng hố u sầu. Tinh thể "móc" đầy màu sắc chen chúc, xôn xao tìm chỗ đứng, rồi tựa như hoạt động máy vi tính hiện hành, tinh thể chọn điểm "rách-to" cho riêng mình, thu mình nằm im lìm trong vùng đồng bằng chất xám.

Bưu điện Sài Gòn không có điểm "rách-to", một trong rất ít công trình xây cất vẫn giữ được nguyên vẹn bộ mặt năm nào. Quầy giao dịch chạy dài theo hình chữ U bao kín phòng, thòng từ trần thật cao xuống thẳng đến gần quầy là những chiếc quạt trần đời Tây, vẫn chạy đều không mỏi mệt. Khen thay những vật dùng "fabriqué en France", cứng chắc, quay tít bao năm vẫn chưa lộ dấu hiệu suy mòn, tốt thấy ớn! Dãy phòng điện thoại hai bên kiểu xưa thật bắt mắt, chỉ thấy màu sơn đỏ, không có chuyên gia Bôn tháp tùng hôm ấy, tôi không chắc sau lớp sơn có còn những cánh cửa nguyên thủy, hay đã bị thay thế sau nầy vì mối mọt của thời gian.

Ánh chớp từ máy ảnh du khách Đại Hàn, Đài Loan, cả đến Tây Liên Sô, tôi nghĩ, vẫn nhá đều. Không dễ tìm được cảnh xưa cũ thế nầy nên ai nấy đều vào tư thế, cố gắng gom trọn hình ảnh trong căn sảnh vào máy. Cảnh thế đấy đã in hằn vào não bộ nên tôi chẳng cần ghi nhớ. Tôi xoay máy về một điểm thú vị hơn, người phiên dịch già.

Bản phiên dịch từ gú-gồ Bác Ruồi đăng lên dạo nào thật lủng củng, gà không đúng vịt cũng chẳng ra chi. Rất hiếm hoi trong thời buổi hiện đại, khi bộ óc vi tính phải nhường bước cho trí tuệ con người. Men lại gần dáng quen từ niên kỷ Bảo Đại, người phiên dịch gầy còm, thu gọn một góc trên băng ghế, khuỷu tay chống kệ viết dài bằng đá, bàn tay xoa nắn không ngừng vùng trán, mát-xa cho não bộ. Nhận ra ngay đây là người phiên dịch văn tự tiếng Tây qua mấy quyển từ điển, tôi thầm nghĩ không nhẽ chả người nào biết chạy đuổi thời thế, phiên dịch ra văn tự Đại Hàn, Đài Loan là chắc cú. Nghĩ thế nhưng lòng chợt nhói đau, "man of the year" tạo nên thời cuộc quá ít ỏi, thời cuộc tạo nên cảnh dở khóc dở cười lại tràn đầy, không biết Bác Nông có cùng chung ý nghĩ?

Bức thư được phiên dịch có lẽ chất chứa nhiều tình tiết, tôi thấy cứ đoạn ngắn, ông ta lại tô màu hai-lai, lại tra cứu từ điển, lại nắn trán trông thấy thương. Giận Ông Giáo Sư Tiến Sĩ nhà mình, không ra tay cứu nhân độ thế, cho phát hành quyển từ điển Con Bò Cười là mọi sự lại xong tuốt tuột, phiên dịch khi ấy chả còn là vấn đề, hội Lu-rồ vượt qua cả gú-gồ, bảnh cho nhà ta biết mấy!

Bức thư được hai-lai hơn nửa phần, hẳn $VN 65,000 hôm ấy nhất định qui thành $VN 100,000 cho việc bán chất xám.

Móc thời gian dấy lên, hằn lại đâu đó bao việc bao điều. Anh đã có rách-to chưa? Tôi có muốn rách-to? Tại thời điểm nào?

It has it all in Windows, at restore point.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.