Chúa Giêsu dạy: "hãy trở nên trẻ thơ để đến gần Thiên Chúa." Thế nên, trong hiểu biết giản đơn, tôi thường nghĩ về thời thơ ấu. Xin mạn phép xài đồ ngoại "elite school" cho nơi chốn tôi một thời đã bước qua, không cao ngạo, không lố bịch tự "phong quan"cho nơi tích tụ nhiều khối óc siêu việt. Rà tối đa để thú nhận tôi rất ngần ngại trên bàn phím, nghĩ tới lui, viết trường kỳ đến độ dai dẳng như anh Antonius Nguyễn Văn Ngữ, quả đáng giật bằng "tôn sư thuật dùng bút".
Thị Nghè không xa Nhà Chúa, ngó xéo phía bên kia bờ rạch là đã thấy, gần thế nhưng hồn lại xa, ứng viên đông đảo nhưng trở thành thợ gặt lại quá ít, đếm tới đếm lui chỉ thấy mỗi tên cha Nhạc. "Đi tu" nơi xứ đạo tôi ngày xưa là danh từ thời thượng, chả cần dông dài, lúc còn nằm tiểu học là tôi đã thần tượng các bậc đàn anh. Nhìn các anh Nguyễn Bá An với gương mặt sáng, tóc húi sát kiểu phi đạo, chúng tôi thân mật phong cho anh biệt danh "đầu cá lóc",( lớp tôi cũng có bạn biệt danh "đầu" nhưng không gây ấn tượng mấy); lại còn anh Lưu Nguyên Thứ, lọ bi-dăng-tin cạn đáy trong 5 ngày, tóc mướt đến độ ruồi trượt chân, Ấy, quăng thêm quả lựu đạn, cứ mỗi dạo hè về thăm gia đình, thấy các anh nghiêm trang ngồi dự lễ phía giữa bên hữu Nhà Thờ, không những gây chú ý mà lại được nhiều cặp mắt ngưỡng mộ phía bên tả quan sát, trầm trồ kèm thêm nỗi trầm tư, lòng muốn tu trong tôi vì nỗi ấy cứ dâng lên sùng sục. Thiện tai, Chúa chọn nhầm người, biết kẻ tà gian nhưng vẫn chọn, Chúa quá nhân từ.
Tôi mong muốn mang hồn trẻ thơ trong tâm tình đến gần Thiên Chúa, thế nhưng lại được tốt nghiệp quá sớm. Chen chân trong ngôi trường quá "cừ" nên không mặc cảm thua kém các bạn đồng môn, cũng không suy tư lúc nhận bằng tốt nghiệp vì nhận thức rằng bàn sang đạo hạnh thì tôi xem như trớt qướt. Thời gian ngắn, tôi hơi xấu hổ mang tấm biển là nhà sư hoàn tục. Tôi trở về đời thường, cùng nghĩa với khó khăn trong việc tiến gần đến Thiên Chúa.
Tìm miếng cơm manh áo trong xã hội không là chuyện giản đơn, thiếu chất lịm ngọt như cây trái vườn địa đàng, bao điều cực căng, con đường đến gần Thiên Chúa bị băng tuyết phủ tràn ngập. May mắn là tôi còn các bạn đồng môn, niềm vinh hạnh khi được gọi quay về sinh hoạt trong lớp 1968, Chúa gọi lần thứ 2. Có vị sư huynh, sau bao năm dấn bước hồng trần, quay về bằng câu sệt mùi nhạc Trịnh: "đi đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt", bản thân nhạc sỹ được bao người thần tượng, nhưng anh sáng rực trong lời văn qua bài "hãy trở về trong tình yêu Thiên Chúa", lời viết rực lửa tim. Thấy chúng tôi còn lanh quanh, anh bồi thêm câu ngắn gọn: "nâng hồn lên", giải thích gọn là bà nội tướng của anh: "Nàng thích nhất câu nầy mỗi khi dự lễ". Chà, tây nịnh đầm hết cấp cũng chưa bằng anh! Thán phục vì phun ra được câu nầy, phía sau lưng ít nhiều cũng kéo chuỗi dài suy tư thần học. Tôi quá may mắn có những bạn đồng môn như thế.
Nơi đâu tìm được con đường tiến đến gần Thiên Chúa? Giờ thì Nhà Chúa cách quá xa, tôi thường tìm những lúc vắng lặng nhất nơi nhà nguyện nhỏ, không lẩm bẩm cầu kinh nhiều, nhưng lúc thế đây, tôi chợt thấy tâm hồn thanh thản nhất. Việc quá giản đơn, "nâng hồn lên" như lời sư huynh chỉ bảo.
SURSUM CORDA
PHT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.