Thưa các Bác,
Trên đời này, phàm làm người thì ai cũng mong muốn giàu sang phú quí, nhà cao cửa rộng, chức to, lương lớn ( nhưng nghe nói giờ đây lương không bằng...lậu !!). Ai có rồi thì ráng giữ, coi đó là niềm vui hạnh phúc cuôc đời, mau mau hưởng kẻo không kịp. Còn ai chưa có, thì cũng ráng mơ ước, hy vọng ... một ngày nào đó...!!!
Giống như Bác Hủ Tíu nhà mình, mơ một cái xe hủ tíu đậu trên đường Đinh Tiên Hoàng, chiều ngồi gõ lóc cóc kêu xóm giềng tới thưởng thức !!
Hoặc như Bác Tây, mơ ước cái xe Lexus năm trăm gì đó, second hand cũng được, lôi về đậu trước nhà cho bõ ghét !!! Ôi, mộng bình thường, chỉ có anh em nhà 68 mới có những giấc mơ tươi đẹp và hoành tráng như vậy !!!
Nhưng mới đây, nhà cháu có đọc được một câu trong bài diễn văn của ĐGH Benedict XVI, dịp đầu năm mới 2012, rất đơn giản nhưng cũng phải giật mình, vì từ trước đến giờ mình ít nghĩ tới mà chỉ chạy theo phồn vinh giả tạo. Câu rất ngắn : "Vì Chúa mà tôi sống" hoặc là "Tôi sống là vì Chúa" hoặc dài hơn một tý cho dễ hiểu "Tôi phải sống vì Chúa muốn như thế".
Người ta hiện nay đang tận hưởng những thú vui trần thế, sợ không còn kịp, thì cái ý tưởngnày nuốt không vô !!! Giải thích ư??? chắc mất vài...ngày !!
May ra, nhờ vào các Bác hay lui tới nhà thờ, như cỡ Bác Trùm 813...trên thông thiên văn, giữa thấu hiểu sự đời, và thần học cao siêu... hay Bác PHT tán ra tán vào theo phái Nga My pha với Cái Bang thì hoạ may !!
Tớ thì hiểu một cách đơn giản, xin kể một câu chuyện ngắn.
Có hai anh em nhà kia, anh trai lớn và em gái, được mẹ cho tiền tiêu tết. Muốn mua cái gì thì mua. Thằng anh lớn, nghĩ, em mình chắc thích cái váy đầm, vì nó đã mơ ước từ lâu, nên mua cái váy đầm. Đứa em gái, nghĩ, anh mình chắc cần một cái T-shirt để đi học, thế là mua cái T-shirt. Về nhà, anh em trao quà cho nhau trong niềm vui khôn tả !!! Thế thôi, cứ cho đi thì lại được. Thật đơn giản !!
Có lẽ đây là triết lý cốt lõi của niềm tin CG mà ĐGH muốn nói tới, "Vì Chúa cho nên tôi ráng sống qua ngày !!!"
Nó quay quanh những phạm trù cơ bản trong Đức tin Công giáo : cho và nhận; sống và chết; được, thua ; mất và tìm thấy ; khổ đau và hạnh phúc....
Nói nào ngay, những điều này, con nhà có đạo thì ai cũng hiểu và đã trải qua. Nhưng vấn đề là có dám hay không ?? Dám cho, dám chết ...thiệt là nhức đầu !!! ( Bác nào còn phân vân, không biết sống hay chết, thì mau rước Thầy Khanh về, làm cho một quẻ, là xong !!!)
Xét rằng, những thứ trên kia cũng đã thiệt, nhưng một tâm hồn lớn, một nhân cách lớn, nói theo in-gờ-lít là great person thì cần thiết hơn và là cùng đích cho chúng ta.
Hay nói theoThánh Phaolô : "Tôi sống nhưng không phải là..." hoặc "ngã xuống, nhưng không bị đè bẹp" biết rằng rất khó nhưng cần phải vươn tới.
Trong các Phúc Âm, không thấy diễn tả cảm xúc của Chúa ra sao, khi chữa lành cho các bác đui mù, què, cùi... nhưng tớ nghĩ Ngài rất vui, rất "đã" và cảm giác lâng lâng. It's magic !!!
Trên đời này, phàm làm người thì ai cũng mong muốn giàu sang phú quí, nhà cao cửa rộng, chức to, lương lớn ( nhưng nghe nói giờ đây lương không bằng...lậu !!). Ai có rồi thì ráng giữ, coi đó là niềm vui hạnh phúc cuôc đời, mau mau hưởng kẻo không kịp. Còn ai chưa có, thì cũng ráng mơ ước, hy vọng ... một ngày nào đó...!!!
Giống như Bác Hủ Tíu nhà mình, mơ một cái xe hủ tíu đậu trên đường Đinh Tiên Hoàng, chiều ngồi gõ lóc cóc kêu xóm giềng tới thưởng thức !!
Hoặc như Bác Tây, mơ ước cái xe Lexus năm trăm gì đó, second hand cũng được, lôi về đậu trước nhà cho bõ ghét !!! Ôi, mộng bình thường, chỉ có anh em nhà 68 mới có những giấc mơ tươi đẹp và hoành tráng như vậy !!!
Nhưng mới đây, nhà cháu có đọc được một câu trong bài diễn văn của ĐGH Benedict XVI, dịp đầu năm mới 2012, rất đơn giản nhưng cũng phải giật mình, vì từ trước đến giờ mình ít nghĩ tới mà chỉ chạy theo phồn vinh giả tạo. Câu rất ngắn : "Vì Chúa mà tôi sống" hoặc là "Tôi sống là vì Chúa" hoặc dài hơn một tý cho dễ hiểu "Tôi phải sống vì Chúa muốn như thế".
Người ta hiện nay đang tận hưởng những thú vui trần thế, sợ không còn kịp, thì cái ý tưởngnày nuốt không vô !!! Giải thích ư??? chắc mất vài...ngày !!
May ra, nhờ vào các Bác hay lui tới nhà thờ, như cỡ Bác Trùm 813...trên thông thiên văn, giữa thấu hiểu sự đời, và thần học cao siêu... hay Bác PHT tán ra tán vào theo phái Nga My pha với Cái Bang thì hoạ may !!
Tớ thì hiểu một cách đơn giản, xin kể một câu chuyện ngắn.
Có hai anh em nhà kia, anh trai lớn và em gái, được mẹ cho tiền tiêu tết. Muốn mua cái gì thì mua. Thằng anh lớn, nghĩ, em mình chắc thích cái váy đầm, vì nó đã mơ ước từ lâu, nên mua cái váy đầm. Đứa em gái, nghĩ, anh mình chắc cần một cái T-shirt để đi học, thế là mua cái T-shirt. Về nhà, anh em trao quà cho nhau trong niềm vui khôn tả !!! Thế thôi, cứ cho đi thì lại được. Thật đơn giản !!
Có lẽ đây là triết lý cốt lõi của niềm tin CG mà ĐGH muốn nói tới, "Vì Chúa cho nên tôi ráng sống qua ngày !!!"
Nó quay quanh những phạm trù cơ bản trong Đức tin Công giáo : cho và nhận; sống và chết; được, thua ; mất và tìm thấy ; khổ đau và hạnh phúc....
Nói nào ngay, những điều này, con nhà có đạo thì ai cũng hiểu và đã trải qua. Nhưng vấn đề là có dám hay không ?? Dám cho, dám chết ...thiệt là nhức đầu !!! ( Bác nào còn phân vân, không biết sống hay chết, thì mau rước Thầy Khanh về, làm cho một quẻ, là xong !!!)
Xét rằng, những thứ trên kia cũng đã thiệt, nhưng một tâm hồn lớn, một nhân cách lớn, nói theo in-gờ-lít là great person thì cần thiết hơn và là cùng đích cho chúng ta.
Hay nói theoThánh Phaolô : "Tôi sống nhưng không phải là..." hoặc "ngã xuống, nhưng không bị đè bẹp" biết rằng rất khó nhưng cần phải vươn tới.
Trong các Phúc Âm, không thấy diễn tả cảm xúc của Chúa ra sao, khi chữa lành cho các bác đui mù, què, cùi... nhưng tớ nghĩ Ngài rất vui, rất "đã" và cảm giác lâng lâng. It's magic !!!
Cho đi thì thường đem lại niềm vui. Nhưng có lúc cho đi đem đến sự đau lòng. Mới đây có một vị Giám Muc, tên là Gabino Zavala thuôc giáo phận Los Angeles, ông ta đã ban phát tình yêu của mình không phải cho Chúa, nhưng với một phụ nữ, và có hai con lớn. Ông này đã từ chức. Mới đầu, ông ta đã đi cùng một con đường với Chúa, nhưng về sau lại đi hướng ngược lại, và mò mẫm trong tăm tối, và bị việt vị !!!! nên cái giá phải trả quá đắt, cho ông ta dĩ nhiên, nhưng cho niềm tin nơi những người khác. Thế mới biết, ai cũng có những thách đố phải trải qua và buộc phải chọn lưa.
Vài suy tư với cái đề tài đã cũ rích này, nhưng thiết tưởng cần hâm nóng để khỏi lạc hướng. Và để thông cảm chia sẻ với nhau trong cuộc đời
Đầu năm, không muốn phiền các Bác nhức đầu nhức óc, nên ngừng tại đây và cầu chúc các Bác năm mới thân tâm trường an lạc, muốn gì được nấy. Hoặc muốn nhưng chưa được, Thì cũng ráng mà sống Bởi vì Chuá mãi mãi là niềm vui, và hi vọng cho tất cả chúng ta.
Chúc Mừng Năm Mới 2012
Nay kính
An758
PS. Rất mong gặp lại Thầy Bình, Bác Hiến, ngồi rung đùi, nhậu lai rai móc cờ-lát-sic và ca rằng : " Bạn thân ơi, Hãy cứ yêu thương người, dù người không ưa ta...."
Vài suy tư với cái đề tài đã cũ rích này, nhưng thiết tưởng cần hâm nóng để khỏi lạc hướng. Và để thông cảm chia sẻ với nhau trong cuộc đời
Đầu năm, không muốn phiền các Bác nhức đầu nhức óc, nên ngừng tại đây và cầu chúc các Bác năm mới thân tâm trường an lạc, muốn gì được nấy. Hoặc muốn nhưng chưa được, Thì cũng ráng mà sống Bởi vì Chuá mãi mãi là niềm vui, và hi vọng cho tất cả chúng ta.
Chúc Mừng Năm Mới 2012
Nay kính
An758
PS. Rất mong gặp lại Thầy Bình, Bác Hiến, ngồi rung đùi, nhậu lai rai móc cờ-lát-sic và ca rằng : " Bạn thân ơi, Hãy cứ yêu thương người, dù người không ưa ta...."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.