Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2009

Phiếm luận

Thân chào các Exs,

            Tôi xuất thân từ trường Dòng nên tuyệt đối không tin vào cái tài rờ mu của anh thầy bói. Tôi tỉ mĩ sờ mó các góc cạnh của câu nói mỗi người có một số mạng, nghe ra thật an ủi nhưng cũng thật hoang đường, không thực tế, đối với những người bị tiêm nhiễm chút xíu máu chuột túi như tôi.

 

            Sờ cặn kẽ vào góc đời không tăm tối nhưng nhiều tủi nhục của thằng tị nạn. Tôi cảm nhận được một vài điều, dùng làm hành trang cho kiếp trâu cày mà đa số người xa xứ phải chấp nhận. Câu nói như thế nầy sẽ tóm gọn cho những điều tôi cần nói Người tị nạn thì muôn đời không thể cạnh tranh với người bản xứ. Thế nên, dù phấn khởi hay phẩn nộ, tôi luôn lẩm bẩm câu châm ngôn nằm lòng từ nhiều năm qua don't rock the boat, hoàn toàn phục vụ hết mình cho những nơi tôi làm việc. Suy luận đơn giản thế nầy, nếu thằng chủ tôi suy sụp đến nỗi phẹc-mê bu-tích thì thằng tị nạn sẽ ca đoản khúc Đi về đâu hỡi em là cái chắc.

 

            Tôi không dám quan tâm nhiều đến thời cuộc, nhưng báo chí và tường thuật thời sự hằng ngày của báo Ông Mõ cứ đập vào đôi mắt. Nào là chỉ số thất nghiệp tại cường quốc có anh bạn đang cư ngụ hiện đang ở mức 7.25% và nếu không khéo sẽ lên đến chỉ số hàng chục, thật khủng khiếp! Tôi bàng hoàng nhìn tấm ảnh thời sự của phóng viên hình ảnh họ Trần cho thấy những cư dân tại xứ Nhật xếp hàng dài tại một công viên chờ lãnh trợ cấp thực phẩm, một việc mà muôn đời tôi nghĩ là không thể xảy ra ở xứ nầy, khó tin nhưng có thật! Thật là quá xá xì-chét!

 

            Tôi không hững hờ với thời cuộc, nên biết rằng chỉ còn hơn tuần nữa là Mỹ Quốc lại có guồng máy điều hành mới. Tôi thầm thì cầu khẩn mọi sự may lành sẽ đến cho cường quốc đàn anh, dù biết rằng nếu quốc gia nầy không bị nhức đầu sổ mũi thì kỹ nghệ chiến tranh sẽ được phát triển dài dài, nghề của chàng chỉ có thế. Chợt nhớ đến câu dẫn chứng của LT dạo nào, bàn tay phải có ngón vắn ngón dài, đàn anh có ngón dài thì mượt mà vuốt tóc, phận trâu cày có ngón vắn thì đành móc móc thế cũng xong!

 

            Thằng nào cũng bảo năm 2009 nầy sẽ nhiều gian khổ. Tôi thì chỉ có ước muốn thật bình thường. Mộng được thoải mái vuốt tóc, ít xì-chét, túi rủng rỉnh tiền để tậu chiếc Attila cho con Cún, dư thêm nữa thì tặng em luôn con gấu Mi-xa. Mộng bình thường!

PHT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.