Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)


Tôi rất ấn tượng với nhạc tình Việt Nam thời tiền chiến. Cung điệu nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng vẫn đầy chất lãng mạn, họa lên khung trời cổ kính, thưở trước khi muốn vén màn phải kính cẩn vòng tay xin phép, quy luật phủ lớp tự do, lễ nghi che chắn tình tự, thật là lối hòa hợp thật tuyệt vời, chất đường hòa vào hương cà phê cách tuyệt hảo, không thế, cà phê chỉ là vị đắng. Tác phẩm nhạc Thiên Thai, Lá Thư, Gửi Gió Cho Mây Ngàn Bay, v.v...vang vọng một thời và mãi mãi. Xì-chét nặng bởi công việc, tất bật gánh lo toan, căng phồng bực tức khi bút nghẻn không nơi thoát, bấm nút nghe vài cung điệu, thanh thản lại quay về, óc phiêu bồng muốn đi tìm động tiên ngay tắp lự.

Nặng mùi chinh chiến, nhạc tình Việt Nam thời chiến không khỏi nhuốm màu binh lửa. Đau thương không dập nổi lửa tình, phiên khúc tình đủ thể loại ra đời dồn dập, tạo niên kỷ rất sung trong âm nhạc. Anh sinh viên cơ khí yêu lối đau thương day dứt. Anh tăng lữ đầy lòng nhân, yêu không đao kiếm, chủ động gài vào súng toàn đạn lép. Anh nông dân, yêu nồng mùi mạ non, sau buổi cày, không quên đĩa nước mắm lúc chui vào hầm chống pháo kích. Anh nơi cao nguyên, yêu lối thượng du, rất nồng và rất lạ, đâu nào ai bảo, khi yêu buồn muốn chớt. Tôi gẫy đường tăng lữ, không tránh khỏi nhạc tình, đến giờ vẫn thế. Hòa âm phối khí thời hiện đại tô thêm phần lôi cuốn, ngày buồn vớ vẩn, nghe Hồ Hoàng Yến diễn tà Bài Không Tên Cuối Cùng thật tuyệt, đêm sầu không tên, chỉ giọng Ngọc Anh với bài Mùa Thu Chết, "buồn Chuột Túi, sầu Les Bleus",tôi quên tất.

Não bộ chậm dần theo năm tháng. Tôi không cảm nhận được nhạc tình thời hiện đại, có lẽ vì không bắt kịp đà tiến hóa. Tuy thế, tôi cho rằng chỉ bởi vương vấn chút hương xưa, không thế nhất định nhạc hiện hành phải mang tính chất lôi cuốn, funky nào đó, đủ làm say mê thế hệ trẻ hiện giờ. Tiếc thật, đuổi bắt thời gian, đôi khi không đủ sức.

Âm nhạc hay gì khác đều trải qua cuộc hành trình theo dòng thời gian. Tôi cũng đang trải qua một hành trình, đau thương hay hoan lạc, tai biến hoặc phúc hỷ, tôi phải đi qua cuộc hành trình nầy, journey of the human's kind. Hy vọng chất xám chưa hẳn tan biến, tôi như anh Hải hớt tóc, biết cải biến, biết chấp vá, biết phối âm hòa điệu, mồm vang khúc nhạc, pờ-lông-jiông vào Mùa Thu Tình Ái.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.