Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 


Tại Cún nguẩy đuôi, rót dòng âm thanh ngọt lịm, đủ sức cuốn tôi đến văn chương Pháp ngữ. Hay bởi từ bài L'Adieu của Guillaume Apollinaire, bài thơ chữ Tây duy nhất tôi biết và hót trôi chảy, nhận được lời khen hay chê, chua hay ngọt từ Ông Giáo Già, tôi chẳng rõ, "Khá đấy, mầy ngâm bài nầy, tao nghe không phát ói." Hay chẳng nhẽ Phạm Duy soạn bài Mùa Thu Chết quá tuyệt vời, không chút thiên vị, tôi cho rằng nhạc Thầy Bình rất chất lượng, nhạc Thầy Ân bao người thần tượng. Điều duy nhất nghĩ được, có nhẽ vì tôi thích chất giọng của Julie nên ôm ấp Mùa Thu đã bao năm. Túm nút, nhiều điều gộp thành, tôi không quên L'Adieu bằng tiếng Tây, lòng chất đầy nốt nhạc, hòa điệu cùng tiếng lá vàng. Năm tháng rất dài, tôi vẫn nghĩ, phải tan tác, phải chết khi nhắc đến Mùa Thu. Tôi bao năm đã nghĩ thế.

Chợt khi nghe đâu đó bài tình trên blog Bác Trùm, hình tượng nai vàng quá tình trong Tiếng Thu của Lưu Trọng Lư...bồi thêm phát, có Ông Tây bảo Mùa Thu bên Ba-Lê thật tuyệt vời, áo măng-tô dầy, sánh vai người yêu nhỏ dạo đường tình ngập lá...còn gì sánh bằng. Gạt bỏ mộng tưởng ngày nào, tôi giờ nghe Ông Tây, bảo rằng Mùa Thu là số dzách.


Mãi đến phút nầy, chợt nghiệm ra chính Mùa Đông là tan tác. Cơn lạnh buốt sáng sớm Mùa Đông chẳng thi vị chút nào, chèn thêm cơn mưa phùn cả buổi sáng thế nầy thì chẳng cơn sầu nảo nào sánh bằng. Lạnh co rúm da thịt, chất xám não bộ dần đông cứng. Nhìn thân thể năm nhăm teo buốt, xét nghiệm rồi mới nhận ra chả khác lúc lên mười, thật chẳng vật gì có thể phát triển dưới cơn lạnh Mùa Đông. Hay có chăng, chỉ có buốt thế nầy mới đủ đem con người về hiện thực, giây phút nầy, Phiên Khúc Mùa Đông của Nguyễn Trung Cang mới trung thực, Phạm Duy qua bài Mùa Thu Chết quá thi vị...quá mộng ảo.


Nơi ấy rất xa, Mùa không đậm nét như những nơi khác trên quả địa cầu. Nóng gay gắt bỏ trốn, nhường khoảng trời cho cơn mưa vội vã chợt kéo về. Phượng nở hoa đỏ rực, trải thảm cho màu đất, rộn rực báo tin mùa tình yêu sắp kéo về. Chỉ có nơi bọn trẻ vui đùa bên bờ sông, chỉ có nơi cặp tình nhân rù rì kề đấy nhưng không bị giật, chiều không điện chiều đốt nến mới là chiều tình, phải chăng thế.


Cảng quốc tế chiều nay nhộn hẳn. Anh quan chức nơi phi trường trong y phục chỉnh tề nhất, thấp thỏm ngóng chừng ngỏ phi đạo, lộ rõ nét vui khi chiếc phi cơ vừa ngừng bánh, băng vội về hướng con tàu không chút ngại ngần, mặc kệ dòng lệ Mẹ bắt đầu đổ xuống, nhằm nhò gì. Anh quan chức thì thầm chỉ đủ nghe "Các Bác ấy lại về thăm mẹ, mừng ôi mừng, phen nầy tớ dẫn các Bác ấy tắm sông cho thỏa thích."


Nơi xa, Mùa Đông giá buốt...Nơi quê Mẹ, Mùa Tình ngập đầy nắng!


Hình bonus: Tắm nơi dòng sông năm cũ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.