“Ơn Ta đủ cho ngươi ….” 2 Cr 12,
9
CA SĨ JULIO
"Vào một tối năm
1963, bốn chàng trai trẻ lên ô tô đi từ thành phố Majadahonda đến thành phố Madrid. Cả bốn người là
bạn tốt của nhau và cùng tận hưởng một chuyến đi đêm, đó cũng là chuyến đi họ
không bao giờ quên được.
Julio Iglesias là
một trong bốn người ngôi trên xe tối hôm đó. Mơ ước của anh là trở thành cầu
thủ đóng đá chuyên nghiệp, để được chơi cho đội bóng mà anh yêu thích từ khi
còn bé- Real Madrid. Real Madrid
vừa ký hợp đồng với Julio vào vị trí thủ môn và anh được kỳ vọng sẽ trở thành
thủ môn số một trong đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha. Cuộc đời không thể tuyệt
hơn với Julio, anh là một ngôi sao đang lên, nhưng ước mơ của anh kết thúc vào
cái đêm định mênh đó.
Tầm 2g00 sáng,
chiếc xe chở Julio và mấy người bạn gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Julio
tỉnh lại trong bênh viện Eloy Gonzalo ở Madrid
và phát hiện ra mình bị liệt nữa người. Các bác sĩ nói rằng anh sẽ nằm trên
gường 18 tháng với hy vọng phần xương sống bị tổn thương có cơ may lành lại.
Ngay cả thế, chuẩn đoán bệnh tình của anh cũng không có gì sáng sủa. Không có
gì chứng tỏ việc Julio có thể đi lại được. Nhưng có một điều chắc chắn, sự
nghiệp bóng đá của anh đã chấm dứt.
Hằng đêm, suốt
mười tám tháng trong bệnh viện, Julio chỉ biết nghe đài và làm thơ- những dòng
thơ buồn, trâm ngâm, trữ tình, tự vấn về thân phận con người và ý nghĩa cuộc
sống. Khi đọc những dòng thơ Julio viết, một trong những nam y tá phụ trách
chăm sóc anh tên là Eladio Magdaleno đã đưa cho Julio một cây ghi ta và khuyến
khích anh phổ thơ thành nhạc.
Ca hát trở thành
thú vui của Julio, một cách để quên đi những ngày tháng hạnh phúc khi còn là
vận động viên. Mỗi ngày trôi qua, ca hát đã trở thành niềm đam mê hơn là một
trò tiêu khiển. Và chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, anh đã phổ nhạc được các
bài thơ của mình.
Mười tám
tháng trôi qua, Julio đã phục hồi sau chấn thương, anh quyết định quay lại
Đại học Murcia
để tiếp tục việc học của mình. Về sau, Julio sang Anh để nâng cao khả năng Anh
ngữ. Thỉnh thoảng vào cuối tuần, anh biểu diễn ở quán Airport, chuyên hát lại
những bản nhạc nổi tiếng thời bấy giờ của Tom Jones, Engelbert Humperdinck và
The Beatles.
Khi Julio trở về Tây Ban Nha, anh
đem bản nhạc đầu tiên của mình đến một phòng thu ở Madrid và nhờ họ giới thiệu một ca sĩ. Người quản lý sau khi nghe Julio trình bày
tác phẩm đã tỏ ra bối rối. Tại sao người như Julio lại cần một người khác hát
nhạc của mình? Julio là người đàn ông đẹp trai đầy hấp dẫn với mái tóa đen
tuyền, đôi mắt to màu nâu, nước da rám nắng min màng và một nụ cười có thể
khiến bao phụ nữ tim đập chân run. Anh còn sở hữu một chất giọng đặt trưng, cao
độ hoàn hảo.
Người quản lý hỏi:
- Tại sao anh không tự hát nhạc của mình?
Julio đáp:
- Bởi tôi không
phải là một ca sĩ.
Nhưng sau cùng, Julio
Iglesias cũng làm theo lời khuyên của vị quản lý và biểu diễn một trong những
bài hát của mình trong một cuộc thi âm nhạc tại Tây Ban Nha. Vào năm 1968, hơn
năm năm sau vụ tai nạn gần như hủy hoại cuộc đời anh, Julio giành được giải
nhất tại Liên hoan ca nhạc Benidorm với bài hát La Vida Sigue Igual (Cuộc sống
vẫn tiếp diễn) và ngay sau đó, anh được mời ký hợp đồng thu âm với hãng
Columbia Records. Anh trở thành nghệ sĩ có số đĩa bán chạy nhất trong lịch
sử âm nhạc Mỹ La-tinh và là một cái tên nổi tiếng toàn thế giới.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.