CHINH PHỤC BẦY NGỰA HOANG
Lúc còn là linh mục trẻ, cha thánh Gioan Bosco thường hay ra vào trại cải huấn thăm viếng các chú bé bị giam. Ngày kia , ngài đến gặp ban giám thị trại và đề nghị "Tôi xin ban giám thị cho phép tôi đưa các em đi cắm trại một ngày ngoài trời để chúng tự do, thoải mái đôi chút ". Cả ban giám thị nhìn nhau ngớ ngẩn. Xưa nay có ai đề nghị như thế bao giờ! Lỡ ra mấy trăm tù nhân nhóc con ấy bỏ chạy tán loạn thì chết cả lũ !
- Không được đâu cha, tụi nó trốn hết .
-Xin các ông cứ tin tưởng vào tôi. Tôi sẽ dẫn đi trong trật tự, trả vể đủ số, không thiếu một người .
-Thiếu thì sao?
- Tôi xin ở tù thay. Mà chắc không thiếu đâu. Trái lại tôi hy vọng sau khi trở về chúng sẽ vui vẻ tử tế hơn, các ông điều khiển càng dễ...
-Xin lỗi cha, nếu không quen gặp cha ra vào trại giam này mấy năm qua, chúng tôi đã tưởng cha là một thằng điên hoặc mát mát làm sao ấy ; Nguy hiểm lắm cha à !
Cha Bosco cứ dai dẳng năn nỉ một hồi, ban Quản đốc ưng ý nhưng với một điều kiện: sẽ cho đội lính đi bọc hai bên. Cha Bosco không chấp nhận điều kiện, cương quyết chỉ có mình ngài dẫn đi. Sau hết họ xiêu lòng, đánh bạo cho phép .
Rồi ngày Chúa nhật dự trù đã đến, cha Bosco sắp các tù nhân trẻ tuổi thành từng đội, mỗi đội có một đội trưởng phụ trách. Cửa tù rộng mở, các tù nhân hớn hở đi ra. Vượt khỏi thành phố Torino, họ đến một khu rừng mát mẻ soạn lều cắm trại, dọn bếp nấu ăn, thi đua thể thao, hát hò văn nghệ thỏa thích ,. Thật là một khung cảnh ngoạn mục ! Cha Bosco lăng xăng giữa ho đùa chơi, chuyện trò hay khuyên bảo...
Trời càng về chiều, ban Giám thị càng hồi hộp nhìn đồng hồ, mặt mày tái mét bảo nhau " Dại dột quá ! Không chừng chết cả lũ ". Bỗng nghe thấy tiếng đàn, tiếng hát từ xa vọng lại. Họ thở phào nhẹ nhõm. Cửa tù lại mở rộng. Các tù nhân theo hàng ngủ tiến vào. Ban Giám thị điểm danh : không thiếu một mống .
Mấy ngày sau, ban Giám thị mở một cuộc điều tra, tất cả tù nhân trẻ đều trả lời: "Cha Bosco yêu thương chúng tôi, chúng tôi yêu thương cha Bosco. Bởi thế nhiều lần chúng tôi muốn đào tẩu, nhưng nhìn ngài, chúng tôi không thể nhẫn tâm "
Lúc còn là linh mục trẻ, cha thánh Gioan Bosco thường hay ra vào trại cải huấn thăm viếng các chú bé bị giam. Ngày kia , ngài đến gặp ban giám thị trại và đề nghị "Tôi xin ban giám thị cho phép tôi đưa các em đi cắm trại một ngày ngoài trời để chúng tự do, thoải mái đôi chút ". Cả ban giám thị nhìn nhau ngớ ngẩn. Xưa nay có ai đề nghị như thế bao giờ! Lỡ ra mấy trăm tù nhân nhóc con ấy bỏ chạy tán loạn thì chết cả lũ !
- Không được đâu cha, tụi nó trốn hết .
-Xin các ông cứ tin tưởng vào tôi. Tôi sẽ dẫn đi trong trật tự, trả vể đủ số, không thiếu một người .
-Thiếu thì sao?
- Tôi xin ở tù thay. Mà chắc không thiếu đâu. Trái lại tôi hy vọng sau khi trở về chúng sẽ vui vẻ tử tế hơn, các ông điều khiển càng dễ...
-Xin lỗi cha, nếu không quen gặp cha ra vào trại giam này mấy năm qua, chúng tôi đã tưởng cha là một thằng điên hoặc mát mát làm sao ấy ; Nguy hiểm lắm cha à !
Cha Bosco cứ dai dẳng năn nỉ một hồi, ban Quản đốc ưng ý nhưng với một điều kiện: sẽ cho đội lính đi bọc hai bên. Cha Bosco không chấp nhận điều kiện, cương quyết chỉ có mình ngài dẫn đi. Sau hết họ xiêu lòng, đánh bạo cho phép .
Rồi ngày Chúa nhật dự trù đã đến, cha Bosco sắp các tù nhân trẻ tuổi thành từng đội, mỗi đội có một đội trưởng phụ trách. Cửa tù rộng mở, các tù nhân hớn hở đi ra. Vượt khỏi thành phố Torino, họ đến một khu rừng mát mẻ soạn lều cắm trại, dọn bếp nấu ăn, thi đua thể thao, hát hò văn nghệ thỏa thích ,. Thật là một khung cảnh ngoạn mục ! Cha Bosco lăng xăng giữa ho đùa chơi, chuyện trò hay khuyên bảo...
Trời càng về chiều, ban Giám thị càng hồi hộp nhìn đồng hồ, mặt mày tái mét bảo nhau " Dại dột quá ! Không chừng chết cả lũ ". Bỗng nghe thấy tiếng đàn, tiếng hát từ xa vọng lại. Họ thở phào nhẹ nhõm. Cửa tù lại mở rộng. Các tù nhân theo hàng ngủ tiến vào. Ban Giám thị điểm danh : không thiếu một mống .
Mấy ngày sau, ban Giám thị mở một cuộc điều tra, tất cả tù nhân trẻ đều trả lời: "Cha Bosco yêu thương chúng tôi, chúng tôi yêu thương cha Bosco. Bởi thế nhiều lần chúng tôi muốn đào tẩu, nhưng nhìn ngài, chúng tôi không thể nhẫn tâm "
Gặp
lại cha Bosco , ban Giám thị bắt tay ngài và nói: "Cha làm cho chúng tôi
một phen hú vía! Nhưng chúng tôi hết sức cảm phục cha. Cha
đã trao quả tim cho họ và chinh phục quả tim của họ cho cha, Chứ chúng tôi đây,
với mấy vòng gác, hàng rào, khóa sắt, chó berger, bóng đèn pha, trăm người lính
gác... mà tháng nào cũng có đứa trốn được .
Bạn mang hành trang gì vào đời?
Một ít tăm...vì cái tăm sẽ nhắc bạn nhớ tìm và phát hiện những đức tính tốt của mỗi người, kể cả bản thân bạn.
Một sợi dây cao su...vì sợi dây cao su sẽ nhắc bạn nhớ sống linh động. Mọi chuyện trên đời không phải lúc nào cũng đi theo hướng bạn muốn, nhưng dù cách này hay cách
khác chúng ta vẫn giải quyết tốt được mọi vấn đề?
Một nụ hôn ngọt ngào vì nụ hôn ấy sẽ nhắc nhở bạn nhớ rằng mọi người cần nhận được một lần ôm hôn hoặc một lời khen tặng mỗi ngày.
Một miếng dán băng... vì miếng băng sẽ nhắc bạn nhớ hàn gắn những vết thương lòng của bạn hoặc của ai đó.
Một cục tẩy ... vì cục tẩy sẽ nhắc bạn nhớ rằng ai cũng có thể phạm lỗi. Không sao, chúng ta học từ những lỗi lầm.
Một cây kẹo gum ...vì chất dính của kẹo gum sẽ nhắc bạn nhớ luôn bám theo mục tiêu đã đề ra, đừng bỏ cuộc, và bạn sẽ đạt được những điều gì mình mong ước.
Một cây bút chì ...vì bút chì sẽ nhắc bạn nhớ viết ra những điều tốt bạn làm hàng ngày.
Và hãy nhớ mang theo mình một túi trà ... vì túi trà sẽ nhắc bạn nhớ hàng ngày nên nghỉ ngơi, thư giãn và ôn lại danh sách những điều phúc lành mà Thượng đế ban tặng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.