Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Ngắt bút cuối năm

Hoàng hôn nuốt chửng vạt nắng cuối cùng trong ngày. Chiều cuối năm nơi
đây vắng lặng, chắc hẳn khác xa với không khí oi bức và rạo rực của
Sài gòn. Âm thanh mono từ máy vang lên điệu nhạc Vũ Thành An thật
thích hợp cho những chiều như hôm nay. Lời đầu sách Ngô Tôn Cương:
loại bỏ âm vĩ cầm dìu dặt, tiếng dương cầm thánh thót đệm vào, hẳn
giọng ca Bằng Kiều không đạt chất lượng như giọng bác Trùm môi sinh.
Tất phải thế! Cứ nhìn tài nghệ vuốt phím, móc đàn của thầy Bình, thầy
Hiến đủ chứng minh trình độ nhạc các nghệ nhân từng qua trường đào tạo
của linh mục Yoan Yêng. Thôi nhé, vuốt thêm có thể tiếng vĩ cầm sẽ
phát ra âm éc éc, ặc ặc.
Cuối năm là thời gian nhìn lại. Những việc đã xảy ra sẽ thoáng đi vào
dĩ vãng hoặc hằn dấu ấn ngàn đời vào dòng lịch sử, tất phải tùy theo
nhận định và quan sát riêng từng cá nhân, mấy đứa bạo miệng tám rằng
hẳn anh Lớp Trưởng nhìn bụi tre từ lầu năm nhất định khác với bác Bùi
gia chạy vòng vòng quanh bụi từ dưới đất, tôi nửa gật nửa lắc qua lối
ví von nầy.
Năm 2011 quả là năm vất vả. Thiên tai, chính trị, kinh tế tiếp nối
nhau xảy ra toàn tin bom tấn. Lụt nơi xứ Úc quá nhỏ so với đợt sóng
thần nơi xứ Nhật Bản, quả đất bắt đầu cụp xương sống hay sao mà thiên
tai hơi nhiều, xứ Tân Tây Lan cứ giật từng cơn như đứa trẻ giật kinh
phong. Tin bạn TBG bị đặc nhiệm Huê Kỳ cắt cúp nhưng lại kết cuộc bằng
việc thủy táng quá yên lặng không đúng với tầm mức! Lưu Bị có diệt
được Tào Tháo qua trận Xích Bích, hẳn câu trả lời cực chính xác sẽ
không đâu hơn câu trả lời từ đặc phóng viên tại chỗ, nay xin kính
nhường lời. Kinh tế 2011 quả bết bát như nhận định từ bác DT dạo Úc du
luyện yoga ngày nào, chức phận làm đàn anh của xứ Đức bị thử thách
nghiêm trọng, mấy anh Ý, Hy Lạp, Tây Ban Nha quả là gánh quá nặng, mấy
thằng nhà báo bàn hơi nặng lời, bảo rằng tương lai không xa, giá chiếc
xe Mẹc sẽ ngang với giá chiếc Hyundai. Ối, lo chuyện ruồi bu, lúc ấy
tôi lại tậu ngay chiếc Venza cho đời thêm hương tí.
Bác Ròm từ lúc đưa mục tiêu tìm nơi có chỗ đứng, khôi hài lúc đầu
nhưng đến nay đã không còn là chuyện đùa, không được thế thì làm sao
vuốt phím với móc đàn. Vất vả quá nhiều năm 2011 để dấy lên hy vọng
mới cho năm 2012, cứ hy vọng nhé. Tôi hơi nặng hơi tiên nên xin kết
thúc bằng lời nhạc: "thôi cũng đành cuối xuống, cho mộng đời thoát
đi."
Ngày cuối năm 2011.
PHT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.