Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

cuoi tuan

Sửa lỗi cho nhau". Mt 18, 15-20

Người cha hay quên.

          Con ơi hãy nghe đây. Bố đã lén vào phòng con… Bố thật có lỗi, bố đến bên giường con đây.                                      

Con ơi, bố đang suy nghĩ về những chuyện vừa rồi. Bố đã quở trách con khi con thay đồ đi học mà chỉ rửa mặt qua quít, rồi lại không chịu đánh giầy cho sạch.. Bố đã quát ầm ĩ khi con vất vương vãi một số đồ xuống sàn nhà.                          

Lúc điểm tâm, bố lại xét nét con nữa. Nào là con làm đổ vỡ mọi thứ, phết bơ quá nhiều… Khi con ngừng chơi, quay lại giơ tay vẫy gọi:"tạm biệt bố" chỉ làm bố cau mày và lẩm bẩm:" Hãy liệu đấy!"                                                         

Và điều đó lại lập lại vào quá trưa, khi bố đứng trên đường đợi con, bố dò xét con và thấy hai đầu gối con có vết trầy xước, với những lỗ thủng trên vớ con. Thế là bố đã la mắng con trước mặt các bạn trên đường đi về nhà :"Nào là đôi vớ đó đắt lắm biết không, nếu con phải bỏ tiền ra mua thì con sẽ cẩn thận hơn.". Con ơi, không thể tưởng tượng được những lời này lại phát ra từ một ông bố.                                        

Sau đó, con có nhớ không? Bố đang đọc báo trong phòng thì con rụt rè bước vào, đôi mắt chớp chớp như muốn nói điều gì? Khi đó bố ngước nhìn lên thấy vẻ do dự của con nơi cửa, bực mình vì bị quấy rầy, bố đã gằn giọng:"con muốn gì đây?".           Con không nói gì nhưng chạy ào vào, vòng tay ôm lấy cổ và hôn bố, đôi tay con xiết chặt bố với biết bao yêu thương mà Thiên Chúa đã làm nở hoa trong trái tim con, dù bị hất hủi vẫn không héo tàn.                                                       

Sau đó con đi ra và chạy lên cầu thang.                                                                                                                  Con biết không, sau những giây phút ngắn ngủi đó, báo rơi khỏi tay bố, bố rùng mình rúng động…                                   

Cái gì đã làm cho bố thành thói quen đó vậy? Thói quen hay xét nét những lỗi nhỏ nhặt, hoặc khiển trách nặng lời. Điều này là thái độ của bố dành cho con, đang khi con còn là một đứa trẻ. Điều này không có nghĩa là bố không yêu con. Nhưng bố đã chờ đợi ở con quá nhiều, bố đã đánh giá con theo mức độ của một người lớn như bố.                              

Con có nhiều đức tính tốt, dễ thương và thành thật. Trái tim nhỏ bé của con thì lớn như bình minh trên những ngọn đồi cao. Điều này biểu lộ qua ơn thúc đẩy bên trong khiến con chạy vào ôm bố, chúc bố ngủ ngon. Con ơi! Kể từ tối nay không còn vấn đề gì nữa,. Trong bóng đêm, bố đến bên giường con, đã quì xuống ngắm con và xấu hổ.                          

Đó là phút mềm yếu của bố và bố biết, con sẽ không hiểu được điều này nếu bố có kể cho con trong những giờ đi dạo của hai bố con ta. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, bố sẽ là một ông bố đúng nghĩa. Bố sẽ là bạn của con: cùng đau khổ và cười đùa với con. Bố sẽ cắn chặt răng khi muốn buông ra những lời bất nhẫn. Bố sẽ lập đi lập lại:" Con chỉ là một đứa bé thôi- Hãy coi con như một đứa bé".                                           

Bố sợ sẽ quen nhìn con như một người lớn con ơi!   Nhưng bây giờ bố nhìn con thật nhỏ bé và yếu đuối khi con ngủ trên giường, bố thấy con vẫn còn là một đứa trẻ. Mới hôm nào đây, con còn ở trong vòng tay mẹ, đầu con còn tựa vào đôi vai của mẹ. Thế mà bố lại đòi hỏi nơi con quá nhiều mà bản thân bố lại không cố gắng. Con hãy hứa với bố, khi bố dạy con những cung cách của người trưởng thành thì con hãy nhắc cho bố biết thế nào là tinh thần đáng yêu của một đứa trẻ.                   

W. Livingston Larned ( Chicken soup for the soul)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.