Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Cuoi tuan








LÒNG ĐẦY MIỆNG XUẤT RA

Quan sát những nữ tử thừa sai Bác ái chăm sóc và rửa những vết thương cho các bệnh nhân tại một trại phong cùi, một nhà đại phú phát biểu:
“Cho tôi một triệu mỹ kim tôi cũng không làm được những việc này”.  
Người nữ tu vẫn làm  công việc của mình, không hề quay lại, chỉ khác là đôi mắt hơi hướng lên Thánh giá, nhỏ nhẹ đáp lại:                 
Vâng, tôi cũng vậy!
Tôi cũng không làm việc này vì một triệu mỹ kim
Nghe nói thế, Mẹ Têrêxa Calcutta trả lời: “Cho chúng tôi một triệu mỹ kim để bảo chúng tôi ngưng làm những việc này, chúng tôi vẫn tiếp tục”.

LÂU ÐÀI SỤP ĐỔ
Trong tuyển tập có tựa đề: "Chuyện ngụ ngôn cho dân Chúa", tác giả người Mỹ, John Oraidio, có ghi lại một câu chuyện như sau: Có một ông hoàng nọ có một lối sống đặc biệt, ông cùng ăn, cùng làm, cùng giải trí với thần dân, tất cả vương quốc của họ là một thung lũng nhỏ bé dìm sâu trong vùng xa xôi hẻo lánh. An bình và hạnh phúc luôn ngự trị trong cái thung lũng xứng đáng được gọi là thung lũng Tình Yêu ấy, bởi vì tất cả mọi người đều lấy yêu thương mà đối xử với nhau.                                                                                         
Một ngày nọ dân trong cái vương quốc an bình ấy muốn tỏ lòng ngưỡng mộ đối với ông hoàng của họ, họ bàn với nhau: Chúng ta hãy xây cho quân vương của chúng ta một lâu đài. Một lâu đài đẹp hơn tất cả các lâu đài của các ông hoàng tại các xứ lân cận. Thế là họ bắt tay vào công trình. Quả thực đây là một lâu đài đẹp nhất trong vùng, tường làm bằng đá cẩm thạch trong suốt, các ngọn tháp được xây bằng đá quí, mái nhà được dát vàng còn nền thì lại trát bằng ngà.   Không mấy chốc tiếng đồn về lâu đài được loan truyền đi khắp nơi. Lúc đầu dân chúng trong những vùng lân cận kéo đến, sau đó du khách từ khắp nơi đổ xô về. Tuy nhiên, nơi nào có đám đông thì nơi đó có nhu cầu, thế là dân trong cái thung lũng Tình Yêu ấy bắt đầu dựng lên hàng quán và khách sạn để đón tiếp du khách. Du khách càng đông thì dân càng ăn nên làm ra. Những người dân trong thung lũng này vẫn nhớ rằng họ có được may mắn là cũng nhờ cái lâu đài ấy. Ðể bảo đảm cho sự thịnh vượng được lâu dài họ ra sức bảo trì lâu đài, mà lâu đài càng được trang điểm thì du khách càng kéo đến càng đông hơn. Không mấy chốc cái làng nhỏ bé và mất hút trong thung lũng giờ đây đã biến thành một đô thị sầm uất, thương mại và công nghệ càng lúc càng phát triển. Nhưng dĩ nhiên nơi nào có có làm ăn thì nơi đó có cạnh tranh, cạnh tranh sanh ra ganh tị, ganh tị đẻ ra hận thù, hận thù dẫn đến bạo động. An bình và hạnh phúc đã vỗ cánh bay đi từ lúc nào người dân trong thung lũng cũng không hay biết.                                                                                                                            
 Cuối cùng, một ngày nọ, ông hoàng ra khỏi lâu đài. Ðã lâu lắm rồi dường như người dân trong thung lũng quên đi rằng mình còn có một ông hoàng ngày đêm sống trong lâu đài ấy. Không nói một lời, ông hoàng đi xung quanh lâu đài 7 lần và lạ lùng thay khi ông vừa đi đúng 7 vòng thì lâu đài tự nhiên sập xuống, dân chúng tức giận la ó. Tại sao ngài làm như thế. Ông hoàng bình tĩnh đáp:                             
Ta không làm gì cả, ta đi bảy vòng để tìm kiếm gương mặt của các người trên tường thành và tầng tháp của lâu đài, nhưng ta không thấy đâu cả. Lâu đài không còn phản ánh trái tim của dân nữa cho nên nó không thể đứng vững lâu được                                                  
Dân này tôn kính TA bằng môi miệng, còn lòng chúng thì lại xa TA

                                                                                              Mc 7,6



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.