BUÔNG TAY
Có phải ngày nay đâu, mà ngay từ thuở đầu, người ta đã lấy danh vọng, bạc tiền, địa vị làm thước đo chuẩn mực. Thế nên, có lạ đâu thế lực sự ác mời gọi Đức Giêsu làm theo lời đề nghị hưởng vinh hoa phú quí phúc lộc trần gian. Nào là chức tước, địa vị; nào là bánh ăn, lương thực; nào là vinh hoa, lợi lộc… những phạm trù nằm trong top ten của nhân loại. Vậy mà Đức Giêsu đã từ chối, làm sao Ngài có thể đồng ý được cơ chứ, vì chính Ngài là Chủ tể, chính Ngài tạo dựng nên thế giới cùng vạn vật trong đó, sao lại có thể nô lệ, tôn thờ cho đặng được?
Ngày nay nhân loại thờ cái bụng làm chúa. Não trạng ăn để mà sống như không còn phù hợp, người ta sống để mà ăn, mà hưởng thụ. Không lạ mà quán xá, cửa hàng, khách sạn, siêu thị… mọc ra như nấm, đáp ứng nhu cầu sự sống của con người thì ít mà hưởng thụ là nhiều. Không biết bao nhiêu thứ tội lỗi diễn ra bên trong những bức màn trá hình của sự giàu sang, tiện nghi và văn minh nhân loại.
Cũng dễ hiểu, việc thế lực sự ác đánh đòn tâm lý, đưa ra những chuẩn mực tham vọng xã hội để đánh đố Đức Giêsu. Như vậy, tất cả những ai tôn thờ tham vọng, đều không thuộc về Thiên Chúa. Đấy cũng là thước đo để nhận biết mình có đang sống trong ân sủng hay không.
Cái trớ trêu chính là, lời dụ dỗ bao giờ cũng ngon ngọt, còn Lời đem lại sự sống lại đòi hỏi nhân loại đi vào ngõ hẹp. Thế giới văn minh, nhu cầu lưu thông ngày càng rộng, ai chẳng thích con đường sang rộng, thoải mái, có ai thích đi vào đường hẹp bao giờ. Cái gồ ghề, chật chội, lồi lõm của nó đã khiến không biết bao nhiêu người bỏ cuộc vì sợ phải chảy máu, sợ hy sinh, mất mát.
Thiên Chúa và đường lối của Ngài có trở nên lạc lõng giữa thế giới hôm nay hay không khi mà nền văn minh thực dụng ngày càng phát triển ngoài vòng kiểm soát. Cái tự do Thiên Chúa phú bẩm cho nhân loại theo phẩm tính của Ngài đã bị lạm dụng nghiêm trọng. Người ta không chỉ tự do trong lựa chọn mà ngay cả trong hành động nghịch lại ý muốn Thiên Chúa. Nhân loại bỏ qua sự hiện diện cũng như quyền năng của Ngài.
Thay vì hãy sống như thể ngày cuối cùng được sống, người ta sẽ biết sống tốt hơn, yêu mến Thiên Chúa hơn thì nhân loại lại hưởng thụ như ngày cuối cùng được hưởng thụ. Sự sai lệch trong suy nghĩ, trong lối tư tưởng đã khiến con người đi hết sai lầm này đến sai lầm khác. Cứ thế càng ngày họ càng dấn sâu vào con đường lầm lạc.
Của cải vật chất thật quan trọng vì nó góp phần mang lại hạnh phúc con người, gia đình, xã hội và thế giới nhưng cũng chính vì của cải mà bao người phải mất mạng, bao quốc gia phải mất nước, bao gia đình cửa nhà phải tan nát. Hãy dùng của cải như là phương tiện cho ta cuộc sống, tại sao cứ phải tiền của như là cứu cánh để rồi gây không biết bao nhiêu là nỗi đau cho người thân, đồng loại?
Có phải thời đại ngày nay nhân loại mới cần tiền, tham tiền đâu, mà xu hướng hướng chiều về điều xấu đã phát xuất từ khi con người biết ý thức về tội. Tội thật ra không là điều ghê gớm lắm, nhưng chai lỳ trong tội mới đáng sợ. Tội mà biết ăn năn hối cải, vẫn đáng trân trọng. Tội đến độ vô lương tâm coi thường đạo lý thì thật đáng trách vô cùng.
Nếu như thế giới biết lấy Lời Chúa để sống có lẽ cuộc sống này thật tốt đẹp hơn rất nhiều. Khổ nỗi, nói Lời Chúa thật dễ nhưng để sống là cả một vấn đề. Lời Chúa hàng ngàn năm nay có bao giờ thiếu người để tâm suy niệm, tìm hiểu, học hỏi và rao giảng đâu, vậy mà hoa quả Lời Chúa tìm mãi chả mấy thấy. Nỗi đau về thực trạng thế giới là ở đó. Cũng chỉ vì tham vọng thôi mà đời nọ nối tiếp đời kia, con người lam lũ sống trong giả trá. Tìm tình yêu thật giữa thời đại này khó lắm. Chả còn mấy ai yêu thích thế giới tâm linh mà Thiên Chúa đã thiếp lập và ngự trị. Người ta thích thực tế hơn, những cái gì tiện nghi, nhanh gọn, hiệu quả đều chiếm được thị hiếu thời đại.
Đức Giêsu đã toàn thắng thế lực sự ác, còn nhân loại thì sao? Ngài đã can đảm trả lời không với những cám dỗ mang lại hạnh phúc lợi nhuận ngay trước mắt. Còn chúng ta, con người đã trả lời gì với lời mời gọi hấp dẫn của danh vọng vinh hoa trần thế. Hãy trả lời sao để nhân loại bớt tiếng khóc than, để hòa bình được trở lại trên thế giới. Cuộc sống đã quá nhiều đau khổ, người ta khóc quá nhiều, phải làm sao để nhân loại tìm được lối thoát, tìm được con đường cứu rỗi để được hạnh phúc viên mãn, thứ hạnh phúc không bao giờ mất đi.
Con người không phải không ý thức tiền tài danh vọng, địa vị, chức tước đều cũng qua đi, đến một ngày tay trắng đối diện với sự chết, vẫn biết họ có mang theo gì được bên mình, thế nhưng, nhân loại vẫn mặc nhiên hưởng thụ, tranh giành. Chút danh chút lợi nhưng lại vô cùng quan trọng, bởi thế mà không ít người đi tìm danh vọng, chấp nhận khước từ Lời ban sự sống.
Lạy Chúa, làm người, con khó tránh khỏi trải qua những giai đoạn đam mê danh vọng, đã đến lúc con giật mình tỉnh ngộ, muộn màng nhận ra hạnh phúc vô vàn từ những điều rất chân thường của cuộc sống. Hạnh phúc ấy dù nhỏ nhoi nhưng vô cùng quan trọng với ai tìm được cái lẽ đời mình. Lẽ sống đời con là Chúa, cùng với Ngài lên trời từ đất. Đất với con, giờ này là một cuộc sống lao động âm thầm khiêm hạ, miệt mài cộng tác vào chương trình cứu chuộc. Con hạnh phúc vì thực sự được sống kiếp người. Như chim én đưa thoi miệt mài, con cố gắng chu toàn cuộc sống mà thánh ý Chúa đã đặt để, hạnh phúc vì Đấng toàn thắng sự ác luôn ở bên mình. Có Chúa là tất cả rồi. Xin giúp con đoạn tuyệt mọi tham vọng, lấy hạnh phúc Nước Trời làm cùng đích, buông tay gửi lại phù vân cho trần thế…
M.. Hoàng Thị Thùy Trang
(nguồn :thanhlinh.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.