Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2015

Cuoi tuan


Cha có đưa Mình Thánh Chúa đến cho con không?

Trong tạp chí "Mater nostra", một giáo sĩ truyền giáo lâu năm bên Nhật ghi lại câu truyện cảm động sau đây:
"Tôi rất bồi hồi cảm kích, mỗi khi nhớ lại lần sau cùng gặp Nakamura, một thiếu nữ Nhật, 18 tuổi, mới vào đạo được 4 năm. Chính tôi hân hạnh được rửa tội cho nàng. Tuy là giáo hữu tân tòng, Nakamura từ ngày vào đạo, hầu như không ngày nào bỏ đi lễ lúc 6 giờ 30 sáng và rước lễ.                        
 Ngày 6 tháng 8 năm 1945, Mỹ thả trái bom nguyên tử đầu tiên xuống Hiroshima. Cảnh tượng tàn phá thật là khủng khiếp...                                          
Đi đâu, cũng gặp chướng ngại vật. Nực mùi chiến tranh, chết chóc...             
Đã gần 2 tuần, không thấy Nakamura đi lễ, tôi đâm lo...quyết định đi thăm nàng.
 Phải khổ sở len lỏi mãi, mới tới được nhà nàng, thì, hỡi ôi, nhà nàng đã sụp đổ tan  tành, chỉ còn cái tường cao chừng 2 thước trơ trọi đứng đó...      
Tôi thổn thức vòng lại phía sau nhà. Trời ơi, một cái chòi thô sơ, 4 góc là 4 cái cột, chung quanh che bằng chiếu, mành, áo quần rách, trên nóc, mấy tấm tôn kẽm xiêu vẹo.                                                                                   
Tôi bước vào trong. Lạy Chúa, một cái chõng thô sơ, ọp ẹp: Nakamura nằm trên đó, áo xống tả tơi, cháy xém, hai tay hai chân co quắp như một xác chết...Mùi hôi thối bay ra.                                                                           
Trên chõng, dưới đất, máu mủ văng vãi, giòi bọ từng đoàn từng lũ bò ngang bò dọc...
Tôi khựng lại, không sao nói được một lời.                                             
Sau một lát, tôi lấy can đảm gọi tên nàng. Nakamura nhúc nhích, nhưng không sao trở mình được. Nàng bị thương nặng quá, chân tay mình mẩy, chỗ nào cũng thấy sây sứt. Ở đầu vai bên phải, thịt xương cháy xám lòi ra, để một lỗ hổng, có thể đút lọt bàn tay.
 Tôi xắn áo, lau chùi, dọn dẹp một chút, rồi giúp nàng xoay mình lại. Nakamura mở 2 mắt nhìn tôi, tràn ra mấy giọt lệ, cựa quậy tay trái như muốn giơ lên chào tôi mà không giơ lên nổi.                                                     
 Nàng nói thì thầm: “Cha có đưa Mình Thánh Chúa đến cho con không?”     
Tôi xúc động quá sức, xót xa cảm mến, chưa kịp trả lời nàng, thì nước mắt đã trào ra đầy má. 
Sau ít phút trao đổi, tôi được biết, đã 14 ngày qua, trừ ra cha nàng, ông cũng bị thương nặng, mỗi ngày đem cho nàng chút ít đồ ăn, nước uống, còn ngoài ra, chẳng ai lo lắng chăm sóc nàng cả. Vậy mà Nakamura không một lời kêu ca than thở, không kêu xin xót thương giúp đỡ. 
Nàng như quên hết mọi đau đớn, ê chề, chỉ nhỏ nhẹ hỏi: 
  "Cha có đưa Mình Thánh Chúa đến cho con không?"                
 Tôi nghẹn ngào cảm kích cực độ, nước mắt cứ thi nhau trào ra...
Tôi trở lại nhà, lấy Mình Thánh Chúa. Cho Nakamura rước lễ.               
 Tôi nán ở lại, lau chùi, dọn dẹp thêm chút "cái biệt thự sang trọng" của nàng... rồi ra về. Hẹn hôm sau sẽ trở lại và đem Mình Thánh Chúa. Nakamura nhỏ nhẹ nói với tôi: “Thời buổi chinh chiến li loạn này, chừng nào mới hết? Đã 4 năm nay, con chuẩn bị vào Dòng. Con muốn tận hiến đời con cho Chúa, muốn phục vụ hết mình những người nghèo khó, bệnh tật. Hiện giờ, con thế này, không biết Chúa sẽ dẫn dắt con về đâu? Dẫu sao, ở đâu, đi về hướng nào, ra sao, Chúa là nguồn sức mạnh, là nguồn hạnh phúc, là tất cả của con..."  Hôm sau, tôi trở lại, mang theo Mình Thánh Chúa...nhưng Nakamura đã về trời với Bạn Chí thánh... không còn trên mặt đất khổ đau này nữa.
Cho tới ngày hôm nay, tôi vẫn bần thần, thương nhớ Nakamura, không sao nguôi được.
Đêm ngày, tôi bị ám ảnh, suy nghĩ liên miên: một người tân tòng, chỉ mới vào đạo được mấy năm, hằng ngày đi lễ ban sáng và rước lễ... bị tai nạn, cửa nhà tan nát, thương tích đầy mình, đớn đau tinh thần, thể xác, mà không một lời kêu ca, ta thán. Gặp tôi, Nakamura chỉ hỏi đến Mình Thánh Chúa. Lại nói với tôi những lời xây dựng, đầy ý nghĩa thần học...
 Tôi tự nhủ: ngoài trường "Thánh Thể" ra, không còn trường nào khác dạy được như vậy!
Trương Vân Thục, OSB
                                   GIỜ THĂM NUÔI                                 
Người ấy đã chờ đợi giờ này suốt cả ngày, sau sáu ngày làm việc, và cuối cùng ngày này cũng đã đến: Ngày Thăm Nuôi! Một người cầm chìa khóa đến mở cánh cửa to lớn, nặng nề. Căn phòng xám xịt bỗng sống dậy trong hơi ấm của ánh đèn. Người khó giữ được hồi hộp. Các gia đình bắt đầu đến rồi. Người từ góc phòng đưa mắt trông ra, chờ đợi ánh mắt đầu tiên của kẻ mình thương. Người sống vì những ngày nghỉ cuối tuần này. Người sống vì những giờ thăm nuôi này. Khi xe cộ đến, người nhìn chăm chăm. Rồi cuối cùng, cô ấy cũng đến -- hôn thê của người; vì cô ấy người sẵn sàng làm hết mọi sự. Họ ôm nhau vào lòng, dùng bữa ăn nhẹ với nhau và nhắc lại chuyện cũ. Đến một lúc, họ ca hát, xen lẫn trong tiếng cười vang và vỗ tay.
            Nhưng mọi sự lại nhanh chóng kết thúc. Một giọt lệ rướm lên khi vị hôn thê ra về. Ông giữ chìa khóa đóng sầm cánh cửa nặng nề. Người nghe tiếng chìa khóa xoáy vào ổ để chấm dứt một ngày đặc biệt. Người lại về đấy, lại một mình với mình. Người biết rằng đa số những kẻ thăm người sẽ không trở lại cho đến tuần sau. Khi những chiếc xe đã rời bãi đậu, Chúa Giêsu rút vào cô đơn và chờ đợi cho đến Chúa Nhật tuần sau: Ngày Thăm Nuôi.
            Chúng ta có đến với Chúa Giêsu hằng ngày không, hay chúng ta chỉ đi thăm Ngài ngày Chúa Nhật mà thôi?

Khuyết danh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.