CÓ CÁI GÌ TRONG QUẢ TRỨNG CỦA JEREMY?
Jeremy chào đời với một thân thể vặn vẹo, một tâm trí trì độn và một căn bệnh mãn tính thời kỳ cuối đang giết dần mòn tuổi thơ của em. Nhưng cha mẹ em vẫn cố gắng cho em sống bình thường bao nhiêu có thể và họ gửi em theo học trường Thánh Terexa.
Dù 12 tuổi Jeremy vẫn vất vả theo học lớp hai. Doris Miller, cô giáo của em gặp cha mẹ Jeremy để yêu cầu chuyển trường cho em vào trường đặc biệt. Hai ông bà nói:” Thưa cô, không có một trường nào như vậy quanh đây. Thật “sốc” với Jeremy nếu chúng tôi đưa nó ra khỏi trường này. Chúng tôi biết nó thích học ở đây mà.
Cô Doris thật thất vọng, cô còn phải dạy 18 đứa khác mà Jeremy chỉ luôn ngăn trở việc này. Vì sao phải cố gắng một cách vô ích? Nhưng khi cô bình tâm nghĩ về hoàn cảnh và tội lỗi mà cô đã được thứ tha. Cô cầu nguyện:” Lạy Chúa, con chỉ biết phàn nàn, vấn đề của con không thấm vào đâu với những đau khổ mà gia đình đó phải gánh chịu. Xin Chúa giúp con kiên nhẫn hơn nữa với Jeremy.”
Rồi một ngày, Jeremy trườn lên bàn của cô, kéo lê cái chân liệt của nó và nói lớn cho cả lớp:
-Cô Miller, em yêu cô!. Cả lớp cười chế nhạo, còn mặt cô Doris đỏ như trái táo chín. Cô lắp bắp:
-Được rồi, cám ơn Jeremy, em hãy về chỗ ngồi đi.
Mùa xuân đến, học trò hào hứng bàn tán về Lễ Phục Sinh đang đến. Cô giáo kể cho bọn trẻ về điều này và nhấn mạnh đến một đời sống mới phát sinh từ đó. Cô cho mỗi em một quả trứng lớn bằng plastic và nói với chúng:
-Bây giờ, cô muốn các em đem cái trứng này về nhà, và ngày mai các em sẽ mang cái trứng này đến lớp với một cái gì đó bên trong biểu hiện một đời sống mới. .. Các em có hiểu không?
- Thưa cô Miller, chúng em hiểu. Đám trẻ trả lời nhiệt tình trừ Jeremy, tuy nó ngồi nghe rất chăm chú, không gây ra tiếng ồn ào như thường lệ. Không biết Jeremy có hiểu những gì cô nói về cái chết và sự Phục Sinh của Chúa Giê su không? Chắc phải gọi điện cho bố mẹ em để giải thích về công việc mà Jeremy phải làm.
Tuy nhiên , chiều hôm đó cái bếp của cô bị trục trặc, cô bận tâm vào việc sửa chữa và những công việc khác nên hoàn toàn quên mất phải gọi điện cho cha mẹ Jeremy.
Sáng hôm sau 19 đứa bé đến trường nộp trứng của chúng trên bàn cô Miller.
Đến giờ mở trứng, đầu tiên cô Doris tìm thấy một bông hoa
-Tốt lắm, bông hoa chắc chắn là dấu hiệu của đời sống mới... chúng ta biết mùa xuân đang đến.
Một cô bé ngồi hàng đầu vẫy vẫy tay và kêu lên:” thưa cô, đó là quả trứng của em”
Quả trứng kế tiếp đựng một con bướm bằng plastic như thật. Cô Doris cầm con bướm lên:
-Tất cả chúng ta đều biết con sâu đã biến thành con bướm. Đó cũng là một đời sống mới.
Con nhỏ Judy cười kiêu hãnh:” Thưa cô, con bướm của em đó”
Kế đó , Doris tìm thấy một viên đá với rong rêu trên nó. Cô giải thích cả rong rêu nữa, chúng cũng bày tỏ sự sống. Từ cuối phòng học, thằng Bill nói vọng lên và cười sung sướng:” Bố em đã giúp em đó”
Cô giật mình khi mở quả trứng thứ tư, nó hoàn toàn trống rỗng! Chắc là của Jeremy rồi, chỉ tại cô quên gọi điện thoại cho cha mẹ em. Để cho Jeremy khỏi bối rối, cô im lặng bỏ quả trứng sang một bên và lấy tiếp quả khác.
Thình lình Jeremy nói lớn: Sao cô không nói gì về quả trứng của em?
Bị bất ngờ, cô Doris trả lời:’Ồ jeremy, quả trứng của em thì trống rỗng!”
Jeremy nhìn vào đôi mắt của cô và nói cách dịu dàng: “Vâng, nhưng mộ Chúa Giêsu cũng trống rỗng!”
Thời gian như ngừng trôi. Khi cô lấy lại bình tĩnh, cô hỏi Jeremy:”Thế em có biết vì sao ngôi mộ trống rỗng không?”
-Jeremy đáp:” Vâng, Chúa Giê su đã bị giết chết và đặt vào trong đó. Nhưng Chúa Cha đã cho Người sống lại từ cõi chết.”
Tiếng chuông hết giờ rung lên. Trong lúc bọn trẻ hào hứng ra sân, thì cô Doris đã khóc. Sự lạnh lẽo bên trong tâm hồn cô đã tan chảy hoàn toàn.
Ba tháng sau, Jeremy chết, những người tiễn đưa em ra nghĩa trang đã phải ngạc nhiên khi thấy 19 quả trứng nằm trên nắp quan tài của em, tất cả những quả trứng đó đều trống rỗng
Ida Mae Kempel
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.