From: Du Sinh <dusinh@gmail.com>
Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012
Re: hiep thong
From: Du Sinh <dusinh@gmail.com>
Re: hiep thong
From: Du Sinh <dusinh@gmail.com>
LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN NĂM B (Mc 9, 38-43.45.47-48)
Nếu kẻ nào làm cớ vấp phạm cho một trong những kẻ bé mọn có lòng tin Thầy, thà buộc thớt cối xay vào cổ người ấy mà xô xuống biển thì hơn.
Không dừng lại ở đó, Chúa Giê su còn nói : "Nếu tay con nên dịp tội cho con, hãy chặt tay đó đi: thà con mất một tay mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai tay mà phải vào hoả ngục, trong lửa không hề tắt. Và nếu chân con làm dịp tội cho con, hãy chặt chân đó đi: thà con mất một chân mà được vào cõi sống, còn hơn là có đủ hai chân mà phải ném xuống hoả ngục. Và nếu mắt con làm dịp tội cho con, hãy móc mắt đó đi, thà con còn một mắt mà vào nước Thiên Chúa, còn hơn là có đủ hai mắt mà phải ném xuống hoả ngục, nơi mà dòi bọ rúc rỉa nó không hề chết và lửa không hề tắt".
Nghe xong thấy rợn cả người. Nếu xét như thế, như những lời Chúa nói đó thì lên Thiên Đàng chắc toàn là mù mắt, cụt tay hay cụt chân …
Có lẽ không dừng lại để hiểu những lời đó nhưng phải đi xa hơn rằng ở Thiên Đàng, là nơi đầy tình yêu thương chứ không còn hận thù, không con ghen ghét, không còn đố kỵ, không còn vấp phạm nữa.
Tất cả : tay, chân, mắt, miệng … là những cái làm cho con người ta dễ đánh mất đi tình yêu mà Thiên Chúa đặt để cho nhân loại, cho con người. Chính những cái đó như là dẫn lối đưa đường cho người ta hờn ghen, tranh giành trong cộng đồng sống của mình.
Chúng ta vừa nghe lại câu chuyện hết sức thực tế về chuyện hờn ghen trong cộng đồng.
Trong những ngày ấy, Chúa ngự xuống trong đám mây, và phán cùng Môsê, đồng thời lấy thần trí trong Môsê mà phân phát cho bảy mươi vị bô lão. Khi Thần Trí ngự trên các ông, các ông liền nói tiên tri, và về sau các ông không mất ơn ấy.
Vậy có hai vị ở lại trong lều trại, một người tên là El-đad, và người kia tên là Mê-đad. Thần Trí đã ngự trên hai ông: vì hai ông được ghi tên vào sổ, nhưng không đến ở trong nhà xếp. Khi hai ông nói tiên tri trong lều trại, thì có đứa trẻ chạy đến báo tin cho ông Môsê rằng: "El-đad và Mê-đad đang nói tiên tri trong lều trại". Tức thì Giosuê, con ông Nun, tuỳ tùng của ông Môsê, và là kẻ được chọn trong số đông người, liền thưa rằng: "Hỡi ông Môsê, xin hãy cấm chỉ các ông ấy đi".
Dân chúng cảm thấy khó chịu khi kẻ được chọn là những người không ở trong nhà xếp thế là họ ganh tỵ. Đứng trước lời ganh tỵ, Môsê đáp lại rằng: "Ngươi phân bì giùm ta làm chi? Chớ gì toàn dân được nói tiên tri và Chúa ban Thần Trí Người cho họ".
Cũng chỉ vì ganh tỵ mà bao nhiêu xáo trộn xảy ra trong cuộc đời này.
Cứ nghiệm lại đi, chúng ta sẽ thấy, bởi đâu có xáo trộn ? Bởi lẽ con người quá kiêu ngạo và không bao giờ bằng lòng với cái mình có, ai ai cũng muốn làm thầy dạy cho người khác. Người ta biết điều đó là nghịch lý nhưng người ta cứ mãi lao đầu vào cuộc chiến của hơn thua, của tranh giành.
Điều này, với người Việt Nam, chúng ta phải xem lại lối sống của mình. Chẳng còn lạ gì khi nghe những câu chuyện của những người ngoài dành cho người Việt Nam. Một người Việt Nam thì giỏi lắm nhưng ba người Việt làm việc chung thì hỏng. Ngược lại, người Nhật thì một người dở nhưng ba người họ làm việc chung thì thành công.
Một nhận định nhỏ để chúng ta thấy rằng trong máu của chúng ta có sự hơn thua, sự tranh giành. Thường thì chúng ta cho chúng ta là nhất và không ai bằng chúng ta cả để khi làm việc nhóm, làm việc chung thì không bao giờ thành công. Còn người Nhật, sở dĩ họ mạnh là vì họ biết hợp tác, họ cộng tác với nhau.
Nhìn trong phim ảnh hay thời sự, chúng ta thấy nước ngoài, họ có cái văn hóa xếp hàng thật hay. Dù làm gì, dù bất cứ ở đâu đông người và chờ đợi thì chẳng ai bảo ai, họ cứ lặng lẽ và xếp hàng chờ đến lượt mình. Dù đông người nhưng họ nói chuyện vừa đủ nghe và không làm phiền người khác.
Thử chúng ta đến một nơi công cộng nào đó, ở phòng vé, ở các bệnh viện chúng ta thấy rõ điều này hơn cả. Dù có số thứ tự nhưng không bao giờ người ta chờ đến số của mình nhưng người ta rang vào để dành cho được hơn người khác nhưng rồi vào thì cũng phải chờ vì số của mình chưa đến.
Thế đó, đi đâu người ta cũng phải tranh giành thiệt hơn và giành phần thắng về mình, lúc nào cũng cho mình là nhất cả.
Trong cộng đoàn, chúng ta nhìn chúng ta sẽ thấy. Hình như bớt rồi hay không còn sáng tạo nữa vì lẽ không ai dám sáng tạo. Khi người nào đó có ý sáng tạo và đổi mới để cộng đoàn mình tốt hơn thì y như rằng sẽ bị một số người lên án và chỉ trích.
Không cần nói đâu xa, ngay chuyện viết lách, chuyện nghiên cứu khoa học … giờ thì cũng ít người làm vì làm vừa xong hay chưa kịp làm xong là bị ăn cắp bản quyền. Khi làm xong thì nhận được thái độ công kích, chỉ trích hơn là trân trọng.
Có lẽ máu hờn ghen, máu hơn thua nó đã nhiễm nặng trong con người chúng ta để chúng ta khó chấp nhận người khác hơn mình và vì thế hờn ghen cứ xảy đến.
Thánh Phao lô vừa cảnh báo : Này đây, hỡi những người giàu có, các ngươi hãy than khóc kêu la, vì các tai hoạ sắp giáng xuống trên các ngươi. Của cải các ngươi bị mục nát, áo quần các ngươi đã bị mối mọt gặm. Vàng bạc của các ngươi đã bị ten sét, và ten sét sẽ là bằng chứng tố cáo các ngươi, và sẽ ăn thịt các ngươi như lửa đốt. Các ngươi đã tích trữ cho các ngươi cơn thịnh nộ trong ngày sau hết. Này tiền công thợ gặt ruộng cho các ngươi mà các ngươi đã gian lận, tiền đó đang kêu gào và tiếng kêu gào của người thợ gặt đã lọt thấu đến tai Chúa các đạo binh. Các ngươi đã ăn uống say sưa ở đời này, lòng các ngươi đã tận hưởng khoái lạc trong ngày sát hại. Các ngươi đã lên án và giết chết người công chính, vì họ đã không kháng cự lại các ngươi.
Căn cốt, cuối cùng của cuộc đời là gì thì mọi người biết. Ai cũng phải nhắm mắt lìa đời để rồi tất cả những gì mà con người vun vén, hơn thua tranh giành chẳng được gì cả.
Căn cốt của cuộc đời này đó là được ơn cứu độ hay là hư đi.
Như vậy, cứ như Chúa Giêsu nói, thà mất đi con mắt, mất cái tay, mất cái tai còn hơn là còn đầy đủ mà phải xuống hỏa ngục.
Xin Chúa thêm ơn cho chúng ta để chúng ta bỏ đi những cái không cần thiết trong cuộc đời, nhất là bỏ đi sự hơn thua, sự tranh giành để sống nhẹ nhõm hơn trên con đường lữ hành trần thế. Có như thế, ngày sau ta mới được hưởng nhan Thánh Chúa như lòng ta hằng mong muốn.
(thanhlinh.net)
Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012
re:hiep thong
Sáng nay nhóm lớp ex Luro 68 đã đi thăm chính thức Ex Khải tại bệnh viện 115 gồm có LT 763, GSTSTQ 759, vợ chồng Ex Hùng 785, Ex Tuấn 813 và Dũng ruồi 772
LT 763 đã "gửi gấm" bạn mình với Bs Châu PGD bệnh viện( thông qua Ex Tường lớp 62) để thuận tiện sau này.
Tin cho biết sau nhiều xét nghiệm thì bệnh viện nói Ex Khải không bị u não như bệnh viện tâm thần phán. Ex Khải 787 rất nhiều bệnh nhưng cái chính là sơ gan. Có lẽ BV 115 sẽ chuyển bệnh nhân qua trung tâm bệnh nhiệt đới để chữa trị??? Qua chỗ mới theo htông lệ các bệnh viện VN ta sẽ làm lại 1 loạt xét nghiệm.....
Anh em đã xuống cantin bệnh viện uống nước và GSTSTQ đã gửi phong bì ( trích từ quỹ và cá nhân các anh em) để Ex Khải 787 điều trị
Được biết vợ chồng Ex Lâm 790 và Ex Vương 815 đã đi thăm Ex Khải 787 chiều tối hôm qua.
Hôm nay cũng là ngày exa 813 vào bệnh viện tái khám và được yêu cầu nhập viện.
Anh em đã từ khu A di chuyển qua khu C để thăm hỏi exa 813 ( lúc này Ex Tuấn 813 đang lo làm thủ tục nhập viện). Exa 813 bị ứ nước trong phổi và cả người cũng dư nước [ trông mập hẳn ra] cho nên cần ở lại để bệnh viện tiện theo dõi. Trước khi ra về GSTSTQ cũng đưa phong bì cho con gái Ex Tuấn đang ở chăm sóc mẹ.
Tin từ Ex Thiên 808 cho biết exa 808 đã vào xong toa hóa trị thứ 3 trong 6 toa được chỉ định. Dự kiến là sẽ xong cả 6 toa trước tết. Mỗi toa hóa trị kéo dài 3 tuần và tuần đầu bị ói mửa, chán ăn...vì các phản ứng phụ. Hiện nay sức khỏe của Exa 808 tương đối ổn.
Xin anh em thêm lời cầu nguyện cho các bệnh nhân và tất cả anh em lớp ( chưa bị u não nhưng cũng u 60 rồi).
EX 772
Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012
re: hiệp thông
Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012
re: Ex Khải 787
Ex Khải 787 hiện đang nằm tại lầu 3 khoa thần kinh của bệnh viện 115
Lý do nhập viện: thấy nhớ, thấy quên đi khám và chụp MRI thì bệnh viện bảo là bị u não.
Ex Khải 787 xin anh em thêm lời cầu nguyện
Ex 772
Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012
LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN NĂM B (Mc 9, 30-37)
Đoạn tin mừng mà chúng ta vừa nghe cũng diễn tả một vở kịch có hai cảnh mâu thuẫn nhau như vậy: một cảnh phục vụ, một cảnh tranh chấp. Thật vậy, hôm nay, khi đang băng qua miền Galilê, Thầy Giêsu đi trước, đoàn Tông đồ tiến bước theo sau. Một hình ảnh thật đẹp nhưng chỉ tiếc có một điều: thầy trò cùng sánh vai mà không chung bước, thầy trò cùng đồng hành nhưng không đồng tâm. Bởi vì mỗi người đều nuôi dưỡng một tâm tư và theo đuổi những ước mơ khác nhau. Thầy Giêsu thì quyết tâm chọn lựa sống chết cho chân lý và tình thương, trong khi đó các học trò lại bận tâm tranh cãi, giành giật nhau về địa vị và danh vọng. Đang khi Chúa nhấn mạnh đến hy sinh, thì các môn đệ lại lo đi tìm lợi lộc, ảnh hưởng cho riêng mình. Chúa Giêsu đang nghĩ đến việc phải hiến mình ra nhưng không, còn nơi các Tông đồ thì tham vọng ngôi thứ, và họ xì xầm bàn tán xem ai sẽ là người làm lớn trong Nước Trời. Bởi vì, trong thâm tâm các ông vẫn luôn nghĩ rằng Chúa Giêsu sẽ làm một cuộc cách mạng lật đổ ách thống trị của Đế Quốc La Mã và tái lập một vương quốc Israel hùng mạnh. Lúc bấy giờ, chắc chắn các ông, chứ không ai khác, sẽ được tân vương Giêsu bổ nhiệm vào 12 chức vụ quan trọng trong điều đình. Vì mang não trạng như thế, nên không lạ gì dọc đường các ông đã “giành ghế” với nhau. Ai sẽ là tể tướng ? Ai sẽ là Quân sư ? Ai sẽ là Phò mã ? ai là người lớn nhất, oai nhất trong vương quốc của Thầy mình. v.v...Các ông vẫn xem việc theo Chúa Giêsu là để được hưởng vinh hoa, phú quý và quyền lực mà bỏ ngoài tai những lời loan báo về đường khổ nạn của Chúa. Nước Trời đối với các ông là nơi mà ở đó, các ông đóng vai của những quan lớn oai phong lẫm liệt, là nơi để các ông vinh thân phì da. Hoá ra, theo Thầy bấy lâu nay, các ông vẫn chưa giác ngộ một điều, việc bước theo Thầy là bước theo đường phục vụ hy sinh, là bước theo đường khổ giá để mưu ích cho đồng loại.
Chính trong hoàn cảnh ấy, Chúa Giêsu đã dạy cho các môn đệ mình một bài học, bài học thật bất ngờ: “Ai muốn làm lớn thì phải làm người rốt hết và làm tôi tớ mọi người”. Với lời dạy này, Chúa Giêsu muốn làm đảo nghịch quan niệm và cách nhìn của các môn đệ. Theo quan niệm của Chúa người làm lớn phải trở nên người rốt hết, trở nên đầy tớ của mọi người. Theo Chúa người ta không được đánh giá bởi địa vị, quyền uy, chức tước, danh vọng, nhưng người tông đồ được tôn trọng, được đề cao là do sự phục vụ tốt cho tha nhân và sự hữu ích cho xã hội, cho con người. Và con đường để được vinh quang là con đường phục vụ, con đường yêu thương và quảng đại với mọi người. Một Tề Thiên Đại Thánh làm rúng động cả thiên đình bằng 72 phép thần thông để xưng hùng xứng bá, nhưng rồi chỉ để chuốc lấy thất bại thảm hại 500 năm dưới chân núi Ngũ hành và cũng chính nhân vật ấy đã được thoát kiếp Thạch hầu trở thành Thánh Đấu Phật khi đem sở học của mình phục vụ cho người khác trên những chặng đường sang Tây trúc thỉnh kinh.
Chính cuộc đời của Chúa Giêsu là tấm gương sáng cho các môn đệ và mỗi người chúng ta bằng cách Ngài đã khước từ chức vị cao trọng, chấp nhận làm người để yêu thương và phục vụ người khác. Con đường của Chúa là con đường khiêm tốn, phục vụ, hữu ích cho xã hội và cho con người. Con đường của Chúa là con đường lưu tâm đến người nghèo, kẻ tàn tật, neo đơn, kẻ không nhà không cửa, bơ vơ…vv.. Con đường của Chúa là con đường khiêm nhu nhỏ bé và khó nghèo. Để qua đó, Chúa chỉ cho nhân loại thấy con đường yêu thương, con đường phục vụ là con đường đẹp nhất, là con đường đưa tới sự sống mới và mang lại hạnh phúc, vinh quang cho con người.
Ước gì qua lời Chúa hôm nay, mỗi người chúng ta từ đây biết đi theo con đường của Chúa, con đường tự hạ thành người rốt hết và hủy mình ra không, để thân phận bọt bèo của con người được phục hồi, nâng dậy và cứu sống. Thì chúng ta dù ở địa vị nào, chức vụ nào cũng biết sống khiêm nhường phục vụ, biết dùng đôi tay để phục vụ chứ không dùng quyền hành để cai trị. Biết dùng con tim để yêu thương chứ không dùng sức mạnh, dùng quyền bính để lãnh đạo. Có như thế chúng ta mới xứng đáng đạt tới vinh quang mà Thiên Chúa đã dành sẳn cho mỗi người chúng ta trong Nước Trời. Amen.
(thanhlinh.net)
Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012
LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 24 THƯỜNG NIÊN NĂM B (Mc 8, 27-35)
(tinmung.net)
Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012
Bao cao thu-chi
Tồn quĩ kỳ trước: –6.065.228 + [500USD + ngân hàng (1 lượng vàng SJC + 25.000.000)]
(Báo cáo thu-chi 01/8/2012)
04/8/2012 chi đám tang nhạc phụ bạn Liên: 350.000 vòng hoa (Ánh phụ trách) + 500.000 (phúng) = 850.000
21/8/2012 Lãi ngân hàng (VND) 750.000 (21/5/2012 đến 21/7/2012)
Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012
Cái tai hại của sự khiêm nhường !
Các bác thân mến ;
Mẩu truyện dzui cười này sao giống ex tui lúc về VN chơi hồi tháng rồi quá , đâu các bác đọc thử xem ......
...........................
Có một ông Việt kiều X gần 60 tuổi sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp , trước khi về già ông tích cóp được số tiền nho nhỏ.
Ông quyết định về Việt Nam 1 chuyến vì ông nghe nói bên đó mấy vụ "vui vẻ, tươi mát" rất nhiều, ông muốn thử một lần cho biết chút vị với đời.
Sau khi xuống sân bay và thuê khách sạn, ông ta liền hỏi anh phục vụ khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh ta chỉ dẫn rất tận tình.
Buổi tối đó ông diện đồ láng coóng đi ngay :
...Tại ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: "Dành cho người nhiều tiền", tấm còn lại ghi: "Dành cho người ít tiền".
Ông tự nghĩ : " mình gom góp có chút ít tiền , nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy".
Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp ngã ba trên đó cũng treo 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một : "Dành cho người trẻ" , hướng còn lại ghi : "Dành cho người già".
ông chọn con đường "dành cho người già" rồi cắm cúi đi.
Đến cuối đường lại thêm một ngã ba trên cũng có 2 tấm bảng. Một là: "Dành cho người đẹp" tấm còn lại "Dành cho người xấu" ,
bụng bảo dạ: "Ối , mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ", ông liền quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: "Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên chút".
Đi đến cuối đường này lại một ngã ba với 2 tấm bảng chỉ 2 hướng. tấm đầu ghi: "Dành cho người dẻo dai , nhiều xí quách" tấm thứ nhì : "Dành cho người hết xí quách".
Ông tự nghĩ: "Ối , mình làm gì còn xí quách nữa" , và lặng lẽ rẽ vào con đường thứ 2.
Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú, khi đến cuối đường vỏn vẹn chỉ còn lại một tấm bảng treo thật cao.
"Ít tiền, già , xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi chanội".
Toàn Thắng sưu tầm
Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012
LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 23 THƯỜNG NIÊN NĂM B (Mc 7, 31-37)
Trước hết là hãy nói cho nhau nghe. Ngôn ngữ và tiếng nói chính là phương tiện Chúa đã trao ban để chúng ta truyền đạt những ý nghĩ, những tư tưởng, những ước muốn cho người khác, nhờ đó họ sẽ hiểu chúng ta và cảm thông với chúng ta hơn. Thế nhưng, chúng ta không phải chỉ biết nói, mà còn phải biết nghe. Có biết nghe người khác nói, chúng ta mới ghi nhận được những ý kiến và đóng góp của họ. Bằng không, chúng ta chỉ là những kẻ độc thoại, nói một mình mà chẳng biết có ai lưu tâm đến hay không. Chính vì thế, việc biết nghe nhau nói cũng quan trọng không kém việc biết nói cho nhau nghe. Nói và nghe là những phương tiện, những khả năng giúp chúng ta liên hệ với người khác, nhờ đó tạo được một sự cảm thông chân thành. Nếu không có những phương tiện này, nếu không có những khả năng này, chúng ta sẽ phải mãi mãi sống trong sự cô độc lẻ loi và bị loại trừ. Người câm điếc qua đoạn Tin Mừng vừa nghe, đã lâm vào một tình cảnh bi đát. Anh ta đau khổ biết bao vì không được nói với ai, cũng như chẳng được nghe ai nói với mình. Anh ta không thể hiểu người khác và người khác cũng khó mà hiểu được anh ta. Cảm thông tình cảnh bi đát ấy, Chúa Giêsu đã chữa anh ta khỏi câm và điếc, để anh được trở lại với cuộc sống xã hội, cuộc sống với người khác. Kể từ nay, anh ta có thể liên hệ với mọi người mà không còn tự ti mặc cảm nữa.
Trong phạm vi thiêng liêng cũng vậy, chúng ta không thể sống cô độc lẻ loi, trái lại, chúng ta còn sống với Chúa và với anh em. Vì thế, rất có thể lúc này, mặc dù chúng ta không câm điếc về phần xác nhưng biết đâu chúng ta lại câm điếc về phần hồn, một sự câm điếc thiêng liêng. Chúng ta câm điếc khi lặn ngụp trong tội lỗi, không còn lắng nghe tiếng Chúa nói với chúng ta qua lương tâm, qua thiên nhiên, cũng như qua những biến cố xảy đến trong cuộc sống. Chúng ta câm điếc khi không còn dâng lên Chúa lời chúc tụng và cảm tạ tình thương Ngài đã dành cho chúng ta. Chúng ta câm điếc khi con tim đã trở nên chai đá, không còn biết rung động trước nỗi khổ đau của người khác. Chúng ta câm điếc khi không còn lắng nghe, cũng như không còn nói được những lời an ủi và khích lệ người khác. Chúng ta câm điếc khi tự coi mình là một ốc đảo, chỉ biết sống cho riêng mình và tệ hơn nữa, coi người khác là như hỏa ngục, là như một sự quấy rầy và phiền nhiễu.
Bởi đó, xin Chúa hãy mở miệng và mở tai chúng ta, để chúng ta biết lắng nghe và loan truyền lời Chúa, cũng như biết chia sẻ nỗi khổ đau với những người chung quanh.
Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012
Ngày về Paris ....;
Bác PHT và các bác 68
Về Pháp đã hơn tuần lễ rồi , ex tui mới có rảnh để viết vài hàng gởi thăm các bác , thiệt là đáng ...."tội chết" , và bác PHT đã dziện cớ bận làm việc rùi , tui đâu dám bắt chước nữa ,
cho nên phải nói tại dzì : "... ngày về Paris , tui đã để quên con tim ! " .
Đúng dzậy các bác , về bển dzui quá sức , tha hồ nói tiếng Việt , khỏi cần nặn óc rồi bẻ miệng , sửa giọng để mà rặn ra vài câu tiếng nước người nữa , được gặp lại các bác 68 tha hồ nhậu nhẹt tới bến ,
nhớ đến Danh tướng và gia đình đã chiu chơi hết mình khi tiếp rước bạn bè , tui về bên đây cứ mỗi lần nhìn quanh chỉ có ta và ta , nên thấy "thiệt là ......đau lòng !" .
Tuần này sinh hoạt Paris đã trở lại bình thường , các cháu đã tựu trường , chuyện vui chơi mùa hè đã được xếp vào quá khứ , bắt đầu từ nay cho đến cuối năm ai nấy sẽ chăm chỉ làm việc , nhất là
lo chuẩn bị tiền để đóng thuế cho đúng kỳ hạn , (khg phải đóng thuế khg là thằng Tây nhé ...) tháng 9 thuế lợi tức , thang 10 thuế đất , thang 11 thuế nhà , hi hi , hi .. ai hổng tiền thì rán bán nhà trả nợ thôi .
Tui thấy các bác quốc nội vậy mà sung sướng hơn ai hết , nhà nước VN đâu có bắt đóng thuế bao nhieu đâu hè ? tính ra bên đây phải có đến vài 100 nghìn chị Dậu lận .
Kỳ hè vừa qua , tui về bển có đi chơi nhiều nơi Saigòn , Huế , Đà Nẵng , Nha Trang , Cần thơ , Cà mau ... nhưng sau khi về Tây cả nhà đều có chung 1 cảm nghĩ : thích nhất là Đà Nẵng , rồi đến Huế ...
tiếp theo Nha Trang và Saigòn đồng hạng còn Cần Thơ , Cà mau 1 đi khg quay trở lại , kể ra cũng lạ hả các bác ? chắc tại cái tâm lý khi đi chơi khác với đi làm .
Toàn Thắng
Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012
Re: hội ngộ gd T. Thắng
Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012
Re: hội ngộ gd T. Thắng
Nói thật mõ ruồi rất khâm phục, mà có lẽ lớp Ex Luro68 cũng hãnh diện vì có PGS viết bài.
Nói nhỏ nghe Ex Alpha 757 hổm rầy ăn không vô... tự nhiên hôm nay lên blog xong cười tủm tỉm, ăn được, ngủ được.
Ôi cái giống văn chương gì mà có phép mầu làm vậy!
Bác cứ chỉnh đi cho đến khi nào chuẩn không phải chỉnh là được mà.
Bi giờ tới kỷ niệm 150 năm còn rộng giờ, Ex 799 làm thêm 1 bài nữa. Chua choa lúc này mới là động lòng người( trước đây mới động lòng Trời) Ex 798 và Ex 800 sẽ cho các exa, exos biết tam anh nhà ex 68 là thế nào!!!
Mong thay.
Ex 772
Re: hội ngộ gd T. Thắng
From: Du Sinh <dusinh@gmail.com>