Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

cuoi tuan

MẾN CHÚA YÊU NGƯỜI


Vào buổi sáng nọ, người thợ giầy thức giấc rất sớm. Anh quyết định chuẩn bị căn xưởng nhỏ của anh cho tươm tất rồi vào phòng khách chờ đợi cho bằng được người khách quý. Người khách đó không ai khác hơn là chính Chúa, bởi vì tối qua trong giấc mơ Ngài đã hiện ra và báo cho anh biết Ngài sẽ đến thăm anh trong ngày hôm sau.

Người thợ giầy ngồi chờ đợi, tâm hồn tràn ngập hân hoan. Khi những tia nắng sớm vừa rọi qua khung cửa, anh đã nghe được tiếng gõ cửa. Lòng anh hồi hộp sung sướng. Hẳn là Chúa đến. Anh ra mở cửa. Thế nhưng kẻ đang đứng trước mặt anh không phải là Chúa, mà là người phát thư. Sáng hôm đó là một ngày cuối đông. Cái lạnh đã khiến mặt mũi tay chân người phát thư đỏ như gấc. Người thợ giầy không nỡ để nhân viên bưu điện run lẩy bẩy ngoài cửa. Anh mời ông ta vào nhà và pha trà mời khách. Sau khi đã được sưởi ấm, người phát thư đứng dậy cám ơn và tiếp tục công việc.

Người thợ giầy lại vào phòng khách chờ Chúa. Nhìn qua cửa sổ, anh thấy một em bé đang khóc sướt mướt trước cửa nhà. Anh gọi nó laị hỏi cớ sự. Nó mếu máo cho biết đã lạc mất mẹ và không biết đường về nhà. Người thợ giầy lấy bút viết vài chữ để lại trên bàn, báo cho người khách quý biết mình đã đi ra ngoài. Nhưng tìm đường dẫn đứa bé về nhà đâu phải là chuyện đơn giản và nhanh chóng. Mãi chiều tối anh mới tìm ra nhà đứa bé và khi anh về lại nhà thì phố xá đã lên đèn.

Vừa bước vào nhà, anh đã thấy có người đang đợi anh. Nhưng đó không phải Chúa mà là một người đàn bà với dáng vẻ tiều tụy. Bà cho biết đứa con của bà đang ốm nặng và bà đã không thể chợp mắt suốt đêm qua. Nghe thế, người thợ giầy lại hối hả đến săn sóc đứa bé. Nửa đêm anh mới về nhà, anh để nguyên quần áo và lên giường ngủ.

Thế là một ngày đã qua mà Chúa chưa đến thăm anh. Nhưng đột nhiên trong giấc ngủ, người thợ giầy nghe tiếng Chúa nói với anh: “Cám ơn con đã dọn trà nóng cho Ta uống. Cám ơn con đã dẫn đường cho Ta về nhà. Cám ơn con đã săn sóc an ủi Ta. Cám ơn con đã tiếp đón Ta ngày hôm nay”.

(Trích “Món quà giáng sinh”)



Trong một dòng chiêm niệm nọ có vị tu sĩ già rất chuyên chăm cầu nguyện. Ước mong sâu xa của thầy là được thị kiến chiêm ngắm tỏ tường dung nhan Chúa Giêsu.



Sau nhiều năm cầu xin và chờ đợi, một hôm kia, lòng ao ước của thầy được thành sự. Thầy xuất thần và trông thấy hình ảnh đầy oai phong nhưng rất nhân lành của Chúa.



Thế nhưng, ngay lúc ấy, chuông cổng nhà dòng reo vang. Tiếng chuông báo cho biết trước cửa tu viện đang có mấy gã ăn mày chờ được bố thí. Không may, hôm đó lại là ngày trực của thầy. Điều này có nghĩa là thầy phải đi lấy lương thực để phân phát cho họ.



Trong một vài giây ngập ngừng, luyến tiếc, vị tu sĩ quyết định đứng lên, xuống bếp lấy bánh, và đem ra cho những người hành khất đang đứng chờ.



Không biết vì sao mà hôm ấy số người ăn xin lại đông hơn thường lệ, thế nên phải mất cả giờ mới xong. Trở về căn phòng cầu nguyện của mình, thầy ngạc nhiên quá sức khi thấy Chúa Giêsu vẫn còn ở đó. Và rồi thầy nghe Ngài nói: “Nếu con đã không đến với những người ngoài kia thì ta đã phải đi khỏi đây rồi”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.