Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2015

Cuoi tuan



Hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ
Công vic ca tôi là chăm sóc nhng đa tr mang trong người virus gây ra căn bnh AIDS. Nhng mi quan h tôi có được vi nhng đa tr đc bit này chính là món quà vô giá đi vi tôi. Tôi xin k cho các bn nghe câu chuyn v lòng can đm ca mt cu bé tên là Tyler. Khi mi sinh, Tyler đã b lây nhim HIV t người m. T lúc còn là mt đa bé sơ sinh, em sng được là nh vào rt nhiu loi thuc. Đôi khi, em cũng cn phi được tr giúp th bng oxy.                             
Thế nhưng, Tyler không chu gc ngã trong bt kỳ mt phút giây nào trước căn bnh chết người này. Chúng tôi vn thường thy cu chơi đùa hay chy nhy dưới sân, va mang trên vai chiếc ba lô trĩu nng thuc men, va kéo lê theo mình chiếc xe đy cha bình oxy đ th.       
Ni
m vui tr thơ ca Tyler đã mang li cho cu bé sc mnh và khiến tt c chúng tôi, nhng người biết cu đu rt đi ngc nhiên và xem đây là mt kỳ tích. M ca Tyler nhn thy cu bé chy quá nhanh nên bà mc cho cu b đ màu đ. Bng cách y, mi khi nhìn ra ca s đ trông chng Tyler chơi đùa trên sân, bà đu có th d dàng nhn ra cu ngay.                                                                                  
 Căn bnh đáng s y cui cùng ri cũng h gc ngay c mt cu bé đy ngh lc như Tyler. Cu yếu dn, và bt hnh thay, c m cu cũng trong tình trng như vy. Đến lúc thy cu bé sng không được bao lâu na, m Tyler trò chuyn và an i rng bà cũng sp chết và bà s sm bên cnh cu nơi Thiên đường.
Vài ngày tr
ước khi qua đi, Tyler ra hiu cho tôi đến gn bên giường ca cu và thì thm rng: “Con sp chết ri cô . Nhưng con không s đâu.                                 

 Khi con chết, xin cô hãy mc cho con b đ màu đ. M đã ha là cũng s đến Thiên đường vi con. Khi m đến, có l lúc y con đang chơi vi các bn, và con mun m d dàng nhn ra con ngay”.



SỐNG VÀ CHẾT
"Xưa bên Nhật bản có một ông vua kia sưu tập được 100 chiếc bình cổ rất quý hiếm. Nhà vua trưng bày trong một chiếc tủ kính cho triều  thần chiêm ngưỡng.   

   Một hôm có viên quan đại thần tò mò cầm một chiếc bình ra quan sát và sơ ý đánh rơi bể nát. Vua tức giận sai thị vệ mang viên quan kia ra ngòai chém đầu.
Bấy giờ một viên quan khác liền đến bên chiếc tủ đựng các bình quý hiếm kia, dùng vai đẩy cho tủ đổ làm tất cả 99 chiếc bình đều bể tan...  
Vua rất tức giận ra lệnh trừng phạt thật nặng kẻ đã cả gan làm điều này. Nhưng trước khi chém đầu, vua hỏi viên quan đại thần thứ hai rằng: 
- Tại sao khanh lại dám làm chuyện tầy đình như vậy? 

Viên quan đại thần đáp: 
- Hạ thần thấy chỉ vì sơ ý làm bể một chiếc bình cổ, mà bệ hạ truyền giết chết một bề tôi trung thành. Thế thì 99 chiếc còn lại kia có thể sẽ làm cho 99 người khác phải chết. Vậy còn ai giúp bệ hạ cai trị thần dân trăm họ? Do đó hạ thần đã cố ý xô đổ để một mình hạ thần phải chết thôi. 
Sau khi nghe viên quan nói xong vua liền tỉnh ngộ nên đã truyền tha chết cho cả hai." 



Cứu sống xác chết
Có một vụ cháy lớn tại bệnh viện. Sau khi dập tắt đám cháy, một lính cứu hỏa báo cáo với chỉ huy:
- Lửa đã bị dập tắt hoàn toàn. Tại tầng hầm chúng tôi đã cứu được 9 nạn nhân, đã hô hấp nhân tạo làm hồi tỉnh được 4, còn 5 người kia rất tiếc đã chết.

Viên chỉ huy nghe xong liền ngất đi. Một lúc sau, tỉnh lại ông ta mới thều thào nói:

- Chúa ơi! Dưới tầng hầm là nhà xác của bệnh viện mà

Cuối tuần

Chào các bạn hiền,

Lâu nay, có bạn nào đó đã âm thầm sưu tầm và post các bài có tiêu đề "Cuối tuần". Với mình thì thật là tuyệt!. Bài mới nhất "Một lá thư sai chính tả" rất hay và cảm động.
Mình đoán hoặc là từ một Exa nào chăng?

Được đọc rồi, cũng thấy cần có lời cám ơn "Cám ơn bạn rất nhiều". 
Mong cứ cuối tuần là lại có bài hay để đọc.

ExLiên.

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Giáo dục VN 'đẽo cày thành tăm' - BBC Tiếng Việt

Kính gửi các Cha bạn, và các Bác Ex 68 thân mến,
Bác Phước Nguyên tên trên Facebook còn gọi là PHT của lớp 68 chúng ta đã "bảo" Em làm một ngông cuồng là cho ý kiến về bài "pót" lên trang mạng xã hội của Bác Hồng Công Công! Mình không dám múa rìu qua mắt Sếp và các cao nhân khác trong lớp nên kính nhờ các Cha bạn các Bác cho nhận xét như gợi ý của Bác Phước nguyên tự "Hủ tiếu"!
Thành thật cám ơn!
Ex Phụng 799
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2015/06/150619_viet_education_nguyenkhacmai.shtml?ocid=socialflow_facebook%3FSThisFB


Đã gửi từ iPhone của tôi

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

Cuoi tuan

Chuc mừng Father day

Mt lá thư sai chính t
Giờ trả bài tập làm văn luôn là giờ sôi động nhất vì thầy giáo thường đọc cho cả lớp nghe hai bài, bài được điểm cao nhất và bài có điểm thấp nhất. Tất nhiên, bài cao điểm được những tràng pháo tay và bài điểm thấp là những trận cười, chưa kể sau đó còn hình thành nên nhiều giai thoại từ những câu mà thầy nhận xét là "què, cụt, thiếu sức thuyết phục...". Và giai thoại này đôi khi còn lan truyền ra cả các lớp khác mà tác giả của nó chỉ còn cách là lấy cả hai tay mà che mặt lại. Cả lớp đứa nào cũng hồi hộp khi xấp bài trên tay thầy đã vơi nhiều rồi mà bài của mình còn chưa thấy đâu.Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp lấy xấp bài ra là cả lớp nhấp nhỏm. 
Với đề ra là "Hãy kể lại một kỹ niệm sâu sắc của em", thầy đã nói rằng lớp có bốn mươi học sinh thì chắc chắn sẽ có bốn mươi kỷ niệm khác nhau, không như khi chứng minh trích đoạn nào đó bị thầy chê là đơn điệu, chúng tôi thường chống chế " Thầy ơi, học cùng nhau thì làm sao mà dẫn chứng không trùng lập nhau được." Khác thường, là thầy đưa xấp bài cho trưởng lớp chỉ giữ lại một bài. Chỉ một! Đứa nào cũng nhón người nghểnh cổ cho cao lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai và được mấy điểm nhưng không được. Bài hay nhất? Dở nhất? Giỏi văn nhất lớp là Kim Chi. Nhưng rồi dự đoán của chúng tôi tiêu tan khi Kim Chi với tay nhận bài của mình từ tay trưởng lớp. Vậy là thầy giữ lại bài dở nhất rồi! Cả lớp chuyển ánh mắt nhìn về phía Cường với tiếng cười khúc khích. Cường thường có những câu văn kiểu như " Đi một ngày đàng học một sàng khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều ngày hơn nữa"...

Nhưng rồi Cường cũng nhận được bài của mình. Vậy thì của ai? Hay? Dở? Làm sao biết trước được bài sẽ đọc lên hôm nay là của ai! Trời, môn văn...Có khi bài trước mới được 6 điểm với lời phê " Lối hành văn trong sáng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong phú hơn" thì bài sau nhận được ngay điểm 4 với lời phê " Quá lan man dông dài!" Điểm bảy môn văn của thầy là một ước mơ xa! Ngay cả Kim Chi cũng nói vậy. Chúng tôi nhìn theo tay của trưởng lớp cho đến khi bài cuối cùng được phát ra. Chỉ mình Dũng là chưa có.
Không hẹn mà cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng, tác giả bài văn trên tay thầy. Tránh cái nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng nhưng có thể thấy rõ hai vành tai và cổ của Dũng đỏ ửng. Dũng là học sinh trường huyện mới chuyển về lớp tôi được hai tháng nay. Không có gì nổi trội, nơi Dũng cái gì cũng bình thường và chưa có gì tỏ vẻ ra là đặc biệt về môn văn cả. Vậy mà điểm 8. Phải, điểm 8! Chúng tôi nhìn rõ số 8 đỏ chói trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy xúc động. 
Giọng thầy trầm trầm: "Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của ba em. Nhà em nghèo lắm nhưng ba má cho em ra phố học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm tiền làm thêm để có tiền trang trải chuyện học hành của em, ba em còn phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần được cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả. Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê hay viết đơn từ là em viết..." Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:- Các em, thầy sẽ viết lại nguyên văn lá thư của ba bạn Dũng lên bảng cho chúng ta cùng đọc.Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp tò mò từng chữ hiện ra dưới tay thầy.
"Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi cho con con nhớ nhà khôn? Cã nhà nhớ con nhìu lấm cố họch nge chừn nào mùa màn song ba má xẻ ra thăm con" .
Lá thư vọn vẹn có 45 chữ.Khi thầy quay lại thì Dũng đã úp mặt xuống bàn, hai vai run run. Mắt thầy cũng hoe đỏ.
Cả lớp im phăng phắc trước lá thư đầy lỗi chính tả trên bảng, lá thư yêu thương và gởi gấm của một người cha vốn chỉ quen với cày cuốc lần đầu cầm bút viết thư cho con.



                       Vẫn ngủ được khi trời giông bão                
Thức dậy mỗi sáng với một nụ cười dịu nhẹ.                                  
 Chào đón một ngày mới với những cơ hội mới.                                 
 Bắt tay vào công việc với một tinh thần phấn chấn.                         
Sống hào hiệp, thật lòng với mọi người.                               
 Đón hoàng hôn với niềm vui một ngày tốt đẹp đã qua.                                                                  Tôi mong muốn_một ngày của mình như vậy đó.                           
 Một chàng trai trẻ xin làm người giúp việc cho một nông trại. Khi người chủ hỏi anh có thể làm được gì, giúp việc gì cho nông trại, anh chỉ nói:                                                                 -Tôi vẫn ngủ được khi trời giông bão.                                  
 Câu trả lời khó hiểu này làm người chủ nông trại bối rối, nhưng vì có cảm tình với anh nên vẫn thu nhận anh.                               
 Một vài ngày sau, người chủ và vợ của ông chợt tỉnh giấc giữa đêm vì một cơn lốc lớn. Họ vội kiểm tra mọi thứ trong nhà thì thấy mọi cánh cửa đều được đóng kĩ, nông cụ đã được cất gọn gàng vào kho ,máy cày cũng đã được cho vào nhà xe và chuồng gia súc cũng được khóa cẩn thận. Ngay cả những con vật cũng no nê và tỏ ra không hề sợ hãi. Mọi thứ vẫn an toàn và chàng trai vẫn ngủ ngon lành.                             
 Giờ thì người chủ đã hiểu được câu nói của chàng trai trước kia:"Tôi vẫn ngủ được khi trời giông bão".                                     
 Bởi trước giờ anh luôn thực hiện công việc của mình một ách có kế hoach nên chẳng cần phải lo lắng gì mà vẫn có thể tránh được những biến cố khi cơn bão ập đến.                    
Chúng ta cũng vậy nếu chúng ta làm tốt mọi chuyện trong hiện tại thì có thể hoàn toàn yên tâm về tương lai.                                   

 Chúng ta còn hơn thế nữa vì Chúa chúng ta là chủ tể thiên nhiên, lịch sử… dù Ngài có ngủ nếu ở với Ngài chắc chắn chúng ta không sợ hãi gì.                          [ sưu tầm]







Khi trái đất chuyển động vì bạn!

Cô bé 11 tuổi Angela bị mắc một căn bệnh làm suy nhược hệ thống  thần kinh. Cô bé không thể đi lại được và các cử động khác cũng rất khó khăn. Các bác sĩ không hy vọng chữa khỏi bệnh cho cô bé. Họ tiên đoán rằng cô bé sẽ phải dính liền với cái xe đẩy trong suốt quãng đời còn lại của mình. Họ nói rằng chỉ có vài người, có thể quay lại cuộc sống bình thường sau khi mắc bệnh. Cô bé không nản lòng. Ở đó, trên giường bệnh, cô bé sẵn sàng thề với bất kỳ ai sẵn lòng nghe cô rằng cô chắc chắn sẽ đi lại được như cũ vào một ngày nào đó.                      
Cô bé được chuyển đến một bệnh viện chuyên phục hồi chức năng tại vùng San Francisco Bay. Tất cả các phương pháp mà có thể áp dụng cho trường hợp của cô bé đều được sử dụng. Các bác sĩ cảm phục tinh thần không bị khuất phục của cô. Họ dạy cho cô tưởng tượng - hình dung ra cô đang đi lại. Nếu không mang lại kết quả gì khả quan thì việc nầy cũng đem lại cho cô bé niềm hy vọng và làm một việc tích cực để lấp bớt những giờ dài đằng đẵng ở bệnh viện. Angela sẵn lòng làm tất cả các việc cực nhọc, như các bài tập trong bể nước, xoa bóp hay các bài tập thể dục. Và cô cũng rất cố gắng trong việc nằm và tưởng tượng, hình dung cô đang đi, đi, đi!             
Một ngày kia, khi cô đang tập trung căng thẳng với tất cả sức lực của mình, tưởng tượng hai chân của mình đang chuyển động, thì giống như có một điều kỳ diệu xảy ra: Cái giường chuyển động! Nó chuyển động quanh phòng! Cô bé hét lên "Nhìn nè, coi cháu làm được gì nè! Nhìn coi! Nhìn coi! Cháu làm được rồi! Cháu đang chuyển động, cháu đã chuyển động!"       
Dĩ nhiên trong thời điểm đó thì tất cả mọi người trong bệnh viện cũng đều kêu lớn, và chạy tìm chỗ trú. Mọi người thì la hét, các thiết bị thì đổ vỡ, kiếng bể khắp nơi. Bạn cũng hiểu, đó là cơn động đất ở San Francisco. Nhưng không nên nói lại điều đó với Angela. Cô bé tin rằng cô đã làm được điều đó.
                                                                                                              
 Và bây giờ, sau vài năm, cô bé đã quay trở lại trường. Trên đôi chân của mình. Không có nạng, không có xe đẩy.                                         
Bạn cũng biết đó, đối với một Người mà có thể tạo ra cơn động đất ở giữa San Francisco và Oakland thì việc chiến thắng một bệnh tật nhỏ nhoi tầm thường thì quá là đơn giản, phải không các bạn?                                                                                      
 từ internet