Thứ Sáu, 24 tháng 7, 2015

Cuoi tuan

Cuoi tuan

     
                   Lương Thực làm cho chúng ta nên xứng đáng     
Một linh hồn đón nhận mọi ân sủng và nhân đức nhờ sự tự biết mình như chúng ta đã nói. Ở đâu một linh hồn tìm được sự sám hối thẳm sâu về tội hay về sự phong phú của lòng thương xót của Chúa nêu không phải nơi tự mình biết mình này? Chúng ta có được kiến thức này hay không? Chúng ta hãy xem. Trong thư của ngài, ngài viết rằng tuy ngài ao ước để cảm nghiệm sự thật lòng thống hối cho tội lỗi của mình, ngài không có cảm giác thống hối và vì thế ngài không dám rước lễ. Đó có phải là điều ngài phải làm hay không? Ngài biết Thiên Chúa tốt lành đến dường nào và Ngài yêu thương ngài trước khi ngài chào đời. Là sự khôn ngoan vĩnh cữu, quyền năng của Ngài trên nhân đức thì khôn tả. Và vì thế, Ngài dĩ nhiên có quyền năng, sự khôn ngoan và ước ao để cho chúng ta bất cứ điều gì chúng ta cần. Ngài thực sự trao ban cho chúng ta nhiều hơn là chúng ta cầu khẩn, chan chứa hơn là chúng ta có thể mơ tưởng đến. Chúng ta có cầu xin để được tạo dựng thành thụ tạo thngài minh, được dựng nên trong hình ảnh của Ngài và giống Ngài hơn là để chỉ là thụ tạo đơn giản, như dã thú ngu si? Dĩ nhiên không.               
Tôi cũng nghe từ ngài: “tôi tin mọi điều chị nói về Thiên Chúa, nhưng tại sao ngay cả khi tôi xin một điều là sự sám hối cho tội lỗi của tôi, tôi lại không nhận được nó?” Đây là câu trả lời của tôi: việc khó khăn có thể chắc chắn là với người cầu khẩn, có lẽ một cách thiếu khôn ngoan, chỉ nói lên lời, nhưng không cách nổ lực xin với hết cả tâm hồn mình. Về những người ấy, Đấng Cứu Độ của chúng ta nói họ nói: “Lạy Chúa, lạy Chúa,” hy vọng sẽ được Ngài nghe đến (x Mt 7:21). Không phải Thiên Chúa không biết họ nhưng lòng thương xót của Ngài không nhận ra họ vì những lỗi lầm của họ.                           
Có lẽ ngài cầu một điều mà sẽ nguy hại cho sự cứu rỗi. Có người xin những điều họ nghĩ họ không có, nhưng thực sự họ có. Chúng ta chỉ xin những gì chúng ta nghĩ tưởng sẽ có ích cho chúng ta, nhưng thực ra nó là một điều hại. Vì không có nó thật tốt lành hơn cho chúng ta, Thiên Chúa đã ban cho ý định mà chúng ta xin. Từ cái nhìn  của Chúa, chúng ta phải nói rằng lời cầu nguyện của chúng ta luôn được Chúa trả lời. …      
Bây giờ tôi muốn nói về thái độ chúng ta phải có về việc rước lễ và những hữu ích đến với chúng ta qua việc rước lễ. Sự khiêm nhường dại dột như vậy mà một vài người có về thế giới thế tục chúng ta cần phải tránh xa. Thay vì điều ấy, tôi xin nói chúng ta nên lãnh nhận bí tích ngọt ngào ấy bởi vì nó là thức ăn cho linh hồn và chúng ta không thể có đời sống ân sủng mà không có thức ăn ấy. Không có gì quá quan trọng, không có ràng buộc nào quá lớn để có thể giữ chúng ta xa khỏi bí tích này. Mỗi một người chúng ta phải làm mọi sự chúng ta có thể nơi phần riêng của chính mình, và nó sẽ đủ rồi. Chúng ta phải đón nhận bí tích ấy như thế nào? Với ánh sáng đức tin, và lấy ước ao thánh thiện làm miệng của mình. Trong ánh sáng đức tin, chúng ta có thể chiêm ngưỡng Chúa thật và người thật hiện diện nơi Bánh Thánh. Sau khi đã nhìn thấy điều này với trí khôn của mình, chúng ta đón nhận Bánh Thánh cách âu yếm và với sự suy ngẫm thánh thiệ về tội lỗi và những khiếm khuyết của chúng ta để có thể đạt tới lòng sám hối chân thật và lòng kính mến Chúa Đấng rất mực rộng rãi và với một tình yêu cao vời đã trao ban chính mình làm của ăn cho chúng ta. Chúng ta đừng tránh đón nhận Bánh Thánh bởi vì chúng ta không có lòng sám hối hoàn hảo hay một trái tim sẵn sàng mà chúng ta ước muốn mình đã có; chỉ có thiện chí là đủ rôi và đó là điều chúng ta có thể có được cách dễ dàng.                                                                                                
   … Tôi đã nói rằng không nên, và tôi không muốn ngài làm như những người thiếu thận trọng để bỏ lơ điều Hội Thánh đã ra lệnh và và nói: “tôi không xứng đáng”. Vì điều này, họ trải qua nhiều thời gian trong tội trọng và bỏ đói linh hồn của họ. Thật là hết sức ngu si! Rõ ràng ai cũng biết chúng ta không xứng đáng. Khi nào thì ngài sẽ xứng đáng? Đừng phí thời giờ vì cuối cùng ngài sẽ không xứng đáng hơn bây giờ. Ngay cả với mọi việc tốt lành chúng ta sẽ không bao giờ xứng đáng. Vì Thiên Chúa là Đấng xứng đáng, chúng ta lãnh nhận trên mình sự xứng đáng. Sự xứng đáng của Ngài sẽ không bao giờ bị giảm sút. Vậy chúng ta phải làm gì? Chúng ta hãy sẵn sàng để vâng phục những điều răn của tình yêu Chúa. Vì nếu chúng ta không làm như vậy, và bỏ rơi việc rước lễ, suy nghĩ rằng điều này sẽ giúp chúng ta xa tránh việc lỗi phạm, chúng ta thực sự đang xa vào lỗi phạm ấy.                               
(Trích từ lá thư của Thánh Catherine thành Siena viết cho Messer Ristoro Canigiani, một tín hữu đạo đức của thành Florence.)   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.