Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

cuoi tuan

VẪN CÒN TÌNH YÊU Ở LẠI

Sally bật dậy ngay khi vị bác sĩ ngoại khoa bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Cô nói: "Con trai tôi thế nào hả bác sĩ? Cháu sẽ khỏe lại chứ? Khi nào tôi có thể thăm cháu?".                                                               
** Vị bác sĩ trả lời: "Tôi rất tiếc. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng đứa trẻ vẫn không qua khỏi".      
** Sally nói: "Tại sao thằng bé lại bị ung thư? Phải chăng Thượng Đế không thương cháu? Ngài ở đâu khi con trai tôi cần Ngài?
Vị bác sĩ hỏi: "Bà có muốn ở lại một mình với cháu không? Một trong các y tá sẽ ra ngoài trong chốc lát, trước khi cháu được chuyển đến trường Đại học".       
** Sally đề nghị y tá ở lại với mình khi nói lời chia tay với con. Cô dùng những ngón tay vuốt ve mái tóc xoăn đỏ của cậu.
- Bà có muốn giữ lại một lọn tóc của cháu không?, cô y tá hỏi. 
** Sally gật đầu đồng ý. Cô y tá cắt một lọn tóc của cậu bé, bỏ vào bao nylon và đưa cho Sally. Người mẹ nói: "Việc hiến dâng thi hài cho trường Đại học để các sinh viên thực tập là ý nguyện của cháu Jimmy. Cháu nói có lẽ nó sẽ có ích cho những người khác.       
** Lúc đầu tôi không tán thành, nhưng Jimmy bảo tôi: Mẹ à, con sẽ không cần cơ thể này nữa sau khi chết. Nhưng nó có thể giúp cho những đứa trẻ khác có thêm một ngày để sống với mẹ chúng. Jimmy của tôi có trái tim vàng. Luôn nghĩ đến người khác. Luôn muốn giúp đỡ mọi người.
** Sally đi quanh bệnh viện Nhi đồng Mercy lần cuối, sau khi ở đây trong suốt sáu tháng trời. Cô đặt túi đựng đồ của Jimmy lên ghế trong xe hơi. Con đường về nhà sao quá khó khăn, và càng khó khăn hơn khi bước chân vào ngôi nhà trống vắng.   
** Cô mang những di vật và lọn tóc của Jimmy vào phòng riêng của cậu trước đây. Sally bắt đầu đặt những chiếc xe đồ chơi và đồ lặt vặt khác vào đúng nơi trước đó cậu bé thường đặt chúng lên. Cô nằm xuống giường con trai, ghì chặt chiếc gối, nghẹn ngào khóc đến khi chìm vào giấc ngủ.     
** Đã quá nửa đêm khi Sally thức giấc, nằm bên cạnh cô là một bức thư được gấp lại. Trong thư viết:  
"Mẹ yêu dấu! Con biết mẹ đang rất nhớ con nhưng mẹ đừng nghĩ rằng rồi con sẽ quên mẹ, hoặc không còn yêu mẹ nữa, chỉ bởi vì con không thể nói to với mọi người: "Con yêu Mẹ".        
Con sẽ luôn yêu mẹ, và ngày một yêu hơn. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng trước đấy, nếu mẹ muốn nhận nuôi một bé trai để vơi bớt nỗi buồn thì con rất tán thành. Cậu ấy có thể sử dụng phòng của con và chơi đồ chơi của con. Còn nếu mẹ quyết định nhận nuôi một bé gái thì con e là cô bé sẽ không thích những thứ đồ chơi của tụi con trai đâu. Khi đó mẹ sẽ phải mua búp bê và những đồ chơi cho con gái. 
Mẹ đừng buồn khi nghĩ đến con. Đây thực sự là một chốn bình yên. Ông và bà đã đến đón con từ rất sớm và đưa con đi xem xung quanh. Nếu muốn xem hết mọi nơi thì phải tốn nhiều thời gian lắm. Những thiên thần rất điềm đạm, con rất thích xem họ bay. À mẹ có biết không? Dù Chúa Jesus trông không giống với hình tượng của Người, nhưng khi con trông thấy, con biết chắc đó chính là Người.          
Đích thân Người dẫn con đi gặp Thượng Đế! Và mẹ đoán xem? Con được ngồi trên đùi của Thượng Đế và trò chuyện với Ngài, giống như con là một người rất quan trọng vậy. Con nói với Ngài rằng con muốn viết một bức thư cho mẹ, để nói lời chia tay và mọi thứ khác, dù con biết điều đó là không được phép. Nhưng mẹ biết không? Thượng Đế đưa con một xấp giấy và cho con mượn cây bút để viết bức thư này.
Con nghĩ vị thiên thần giúp con đem bức thư này cho mẹ tên là Gabriel. Thượng Đế nhờ con nhắn với mẹ câu trả lời cho câu hỏi: "Ngài ở đâu khi con cần?". Thượng Đế ở cùng một nơi với con, cũng như khi con trai Ngài, Chúa Jesus ở trên Thập tự giá. Ngài đã ở đấy, như Ngài vẫn luôn ở bên cạnh tất cả những đứa con của mình.    
... Và dù gì đi nữa, thưa mẹ, không ai khác ngoại trừ mẹ ra có thể xem bức thư này. Với người khác đây chỉ là một tờ giấy trắng. Như thế có quá ích kỷ không mẹ? Con phải trả Ngài lại cây bút, vì Ngài cần dùng để viết thêm tên mới vào trong cuốn Sổ Sinh. Tối nay, con sẽ được ngồi chung bàn ăn tối với Chúa Jesus, con nghĩ thức ăn sẽ rất tuyệt. 
Ôi, con quên nói với mẹ rằng con chẳng hề cảm thấy đau nữa. Và căn bệnh ung thư cũng khỏi rồi. Con rất vui bởi vì con không cần phải đối mặt với sự đau đớn và Thượng Đế cũng không còn phải nhìn con đau nữa. Khi thiên thần Mercy đến đón con đi, vị thiên thần đã nói rằng: Sự ra đi của con thật đặc biệt! Mẹ nghĩ sao?      

 ... Gửi kèm mẹ tất cả tình yêu thương của Thượng Đế, Chúa Jesus và của con.                                       

                                 Krylin                          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.