Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Lễ lá

SỰ TỰ DO HOÀN HẢO

Khi một người có thời gian phục vụ nơi nhà tù và trải qua hầu như cả cuộc đời để làm công việc ấy thì tôi không bao giờ quên nhà tù bất thường nhất mà tôi từng viếng thăm.

Nhà tù ấy mang tên Humaita ở Sao Jose dos Campos, Brazil. Ngày xưa trại này do 1 chúa ngục cai trị còn bây giờ được điều hành bởi quản đốc trại giam Brazil: khác với mọi nhà tù có lính canh và các thiết bị kỹ thuật cao, thay cho những điều đó là những nguyên tắc Kitô giáo về Tình yêu Thiên Chúa và tôn trọng con người.

ở Humaita chỉ có hai nhân viên làm toàn thời gian. Công việc còn lại do 370 phạm nhân đảm nhận: từ kẻ sát nhân và khủng bố đến những tên cướp và con nghiện: họ phục vụ mọi việc. Mỗi người đều được chỉ định cho một phạm nhân khác mà họ phải chịu trách nhiệm. Hơn nữa , mỗi phạm nhân đều được chỉ định một người hướng dẫn tự nguyện ở bên ngoài, giúp đỡ y về công việc trong suốt thời kỳ ở tù và cả sau khi mãn hạn. Tù nhân được theo học các lớp phát triển nhân cách, được khuyến khích tham dự các chương trình giáo dục và tôn giáo.

Khi tôi viếng nhà tù này, tôi thấy các phạm nhân hay mỉm cười- đặc biệt kẻ sát nhân lại được giữ chìa khóa, anh ta mở cổng và dẫn tôi vào. Bất kỳ nơi nào tôi đi qua , tôi đều thấy những con người bình thản, những khu vực sống động và sạch sẽ; tôi đã thấy họ làm việc cách siêng năng, cần mẫn. Các bức tường được rang trí với những câu danh ngôn và Kinh Thánh.

Humaita có một số liệu làm ngạc nhiên: tỷ lệ tái phạm sau khi mãn hạn là 4%. Do đâu vậy?

Tôi đã thấy câu trả lời khi yêu cầu người hướng dẫn thân thiện, hộ tống tôi tới khu biệt giam giữ những tù nhân khét tiếng. Anh ta nói với tôi: ngay các phòng ấy cũng trở nên gần gũi như các phòng khác. Sau khi chúng tôi đi qua một hành lang dài heo hút, ông ta tra chìa khóa vào ổ rồi quay lại hỏi tôi :

-Ông có chắc chắn là muốn vào trong đó không?

Tôi trả lời ngay lập tức:

-Dĩ nhiên, tôi đã từng vào những nhà tù biệt giam trên khắp thế giới rồi, chứ đâu phải mới lần đầu.

Từ từ, ông mở cánh cửa đó ra và tôi đã thấy người tù trong căn phòng này:"Một Thánh Giá được chạm rất đẹp- Chúa Giêsu đang treo mình trên Thánh Giá"

Người hướng dẫn nhẹ nhàng nói:

-Người đang ở tù vì tất cả chúng ta.

                                                                 Charles W. Colson

*  *  *

Alexander Solzhenitsyn [Nobel văn chương 1970] kể lại thuở ông bị lao động khổ sai trên miền Siberie băng giá, ngoài cảnh thiếu ăn, ông còn lâm phải một cơn bệnh ngặt nghèo. Tuy thế, ông vẫn phải bị bắt xúc cát hàng giờ, đau buốt cả sống lưng. Một hôm, không chịu nổi nữa, ông đành buông xuôi, mặc dù ông biết chắc thế nào cũng bị cai tù đánh đập tàn nhẫn, thậm chí có thể mất mạng như chơi.

Ông vừa buông chiếc xẻng, thì may thay, có một bạn tù chạy đến đỡ lấy cái xẻng của ông. Anh ta lấy chân quẹt trên đất ngay dưới chân ông Alexander một "Dấu Thánh giá", rồi nhanh như cắt, anh lấy cả bàn chân xóa tan dấu Thánh giá ấy đi. Tuy đất lại hoàn dất, dấu Thánh giá đã tan biến trên đất cát, nhưng cặp mắt ông Alexander đã nhìn thấy, và tim ông đã thâu nhận dấu chỉ ấy. Thế rồi lòng tràn ngập can đảm và tin cậy, ông lấy lại chiếc xẻng, và tiếp tục phấn đấu.

Sau này, ông vẫn thường nhắc lại mẫu chuyện ấy, và tin rằng hôm ấy ông đã được cứu sống nhờ dấu Thánh Giá.                                                                                        

Từ internet


Hai ông này cùng ở tù( 1 Mỹ 1 Nga) cùng được giải templeton 1993 và 1983 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.